LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 178

MƯỜI BẢY

Suốt mấy ngày sau đó, trong nhà tôi lúc nào cũng vang lên ầm ĩ bài “I will
survive”, và bài “I Saw the Sign” của Ace of Base cùng những bài hát
khích lệ khác trong khi tôi cố nặn óc nghĩ ra một kế hoạch, một cách nào đó
để xóa đi cảm giác nhục nhã khi có quá nhiều người bỏ rơi mình. Tôi cần
một sự khởi đầu mới, một nơi ở mới, làm quen với một loạt nhân vật mới.
Tôi xem xét thật kỹ danh sách những người tôi quen ở cái thành phố này,
nhưng hình như ai cũng có liên quan gì đó đên Dex, Claire hay đến công ty
tôi thì phải. Chắc chẳng còn lựa chọn nào nữa rồi. Nhưng thật không ngờ,
đúng lúc cảm giác tuyệt vọng bắt đầu xâm chiếm lấy tôi thì điện thoại của
tôi reo vang, trên màn hình hiện lên số máy gọi từ Indianapolis. Đó là
Annalise, cô bạn cuối cùng còn sót lại của tôi trên cõi đời này.

“Chào Annalise!” tôi nói, cảm thấy thật tội lỗi khi trước đây đã bao lần coi
cô là kẻ nhàm chán, chẳng thèm gọi điện lại, thậm chí coi thường Annalise
vì cô ấy sống ở vùng ngoại ô, làm cô giáo mầm non. Tôi đặc biệt thấy mình
tệ hơn cả khi cách đây chưa lâu tôi về Indy mà không đến thăm Hannah,
con gái bé bỏng của Annalise.

“Cậu gọi mình mừng lắm!” tôi nói. “Tình hình cậu dạo này thế nào? Bé
Hannah thế nào?”

Tôi kiên nhẫn lắng nghe Annalise thao thao bất tuyệt về em bé và ca cẩm
chuyện thiếu ngủ. Sau đó cô ấy hỏi thăm tôi, giọng nói của Annalise ám chỉ
cô đã biết hết tình cảnh đau thương bi đát của tôi rồi. Nhưng để đảm bảo
chắc chắn cô ấy không bỏ sót tình tiết nào, tôi kể lại tuốt tuột cho cô nghe.
“Đời mình thế là tan nát, mình chẳng biết phải làm gì bây giờ,” tôi nức nở
nói với cô ấy qua điện thoại.

“Ôi trời, Darce,” Annalise nói bằng giọng đặc sệt vùng Trung Tây. “Mình
cũng không biết phải nói gì lúc này. Mình... thực sự lo cho cậu lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.