LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 179

“Ừm, cậu lo là phải,” tôi nói. “Mình đến bước đường cùng rồi. Tất cả đều
là lỗi của Rachel, cậu biết đấy.”

Tôi khao khát được nghe môt lời miệt thị thốt ra từ miệng cô ấy về Rachel,
người cũng là bạn thân của Annalise.

Chỉ một câu trách cứ nhỏ xíu thôi cũng đủ giống như một liều thuốc xoa
dịu khiến tôi mát lòng. Nhưng Annalise không phải là người quá đáng, thế
nên cô ấy chỉ tặc lưỡi lo lắng bảo, “Cậu và Rachel không thể cố gắng giải
quyết ổn thỏa mọi chuyện được sao? Chứ cứ như thế này thì buồn lắm.”

“Hừ, đừng hòng nhé!”

Annalise lại nói gì đó về sự tha thứ, một trong những lời mang nặng tính
răn dạy kiểu tôn giáo nghe thật bực mình, những lời ấy đã thành thương
hiệu riêng của cô ấy kể từ sau khi cô cưới Greg, gã đàn ông dân Kentucky
hễ cứ mở miệng ra là dẫn lời trong Kinh Thánh.

“Không bao giờ,” tôi nói. “Không bao giờ mình tha thứ cho cô ta đâu.”

Annalise thở dài, tôi nghe thấy bé Hannah Jane bắt đầu ré lên oe, oee,
oeeeeee mỗi lúc một to, thứ âm thanh khó chịu ấy chẳng hề khơi dậy bản
năng làm mẹ trong tôi chút nào.

“Dù sao, mình nghĩ chắc mình cần thay đổi không khí một chút, cậu biết
đấy. Mình đang tính đến chuyện gia nhập Lực lượng Tình nguyện Hòa bình
hay tham gia hoạt động ngoài trời nào đó chẳng hạn, nhưng có lẽ không
hợp lắm. Mình thích thư giãn thoải mái hơn. Nhất là lúc này khi mình đã có
thai...”

Nghe thấy thế, Annalise bèn khuyên tôi về nhà nghỉ ngơi vài tháng, sống
cùng bố mẹ và sinh con ở Indianapolis.

“Có cậu ở đây sẽ vui biết bao,” Annalise nói. “Mình đang dạy một nhóm
trẻ mẫu giáo ở nhà thờ đấy, thích cực. Thế nào cậu cũng sẽ mê cho xem.
Việc đó sẽ khiến cậu cảm thấy bình tâm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.