LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 205

“Thôi mà Ethan. Xin cậu đấy,” tôi nói. “Không có cậu mình sẽ cảm thấy cô
đơn lắm.”

Cậu ấy lắc đầu. “Ở nhà mình chẳng nghĩ ra cái gì để viết cả.”

Cũng phải thôi. Nơi này bé bằng lỗ mũi mà, tôi nghĩ thầm. Nhưng tôi
không nói mà chỉ vung hai tay lên đáp, “Được rồi. Được rồi. Nhưng có điều
này cậu cần biết... kính đi với mũ lưỡi trai không hợp đâu. Chỉ nên chọn
một thứ thôi. Nếu không, trông sẽ giống như là... dùng phụ kiện quá đà ấy.
Cậu chỉnh đốn lại vẻ bề ngoài đi.”

Ethan lắc đầu trong khi tôi đi theo cậu ấy ra cửa.

“Thế nếu cần cậu thì mình biết tìm ở đâu đây?” tôi hỏi.

“Cậu cần gì mình chứ,” Ethan đáp.

“Mình không đùa đâu, Ethan! Câụ sẽ đến chỗ nào đây?”

“Cũng chưa biết. Chắc là cứ lang thang cho tới khi tìm được quán cà phê dễ
chịu nào đó. Một nơi không quá tĩnh lặng, không quá ồn ào, một cái quán
tử tế không có gì nổi bật, thế thôi. Mình đã để lại số di động trên đó rồi,”
cậu ấy nói, trỏ về phía tấm bảng trên chiếc bàn ở hành lang. “Chỉ khi nào
thật cần mới được gọi đấy.”

“Mình đi cùng cậu không được à?”

“Không được.”

Tôi thở dài. “Không có cậu mình biết làm gì cho hết ngày bây giờ? Mình
không nghĩ sẽ phải ở một mình ngay hôm đầu tiên tới đây đâu.”

Ethan chuyển chiếc túi sang vai bên kia rồi nhìn tôi, chuẩn bị lên lớp dạy
dỗ.

“Thôi thôi. Xin lỗi... mình sẽ tự lo liệu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.