LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 22

bảo rằng rồi tôi sẽ trở thành nghi phạm duy nhất trong vụ này thôi. “Cuối
cùng em sẽ ngụ cư trong trại giam nữ ở ngoại ô New York. Với kiểu đầu cá
đuối. Anh có thể hình dung ra cảnh em ngồi húp cháo loãng, mái tóc cá
đuối bay phất phơ trong làn gió nhẹ thổi qua sân nhà tù.”

Tôi ngẫm nghĩ chuyện đó và quyết định rằng mình thà chết còn hơn là phải
để kiểu tóc cá đuối. Như vậy là chỉ còn cách tự sát. “Được thôi. Vậy thì
không giết người nữa. Em tự tử là xong. Bọn họ sẽ phải ân hận nếu em tự
tử, đúng không?” tôi hỏi, vì muốn anh bị sốc chứ chẳng phải vì tôi thực sự
tính đến chuyện chết.

Tôi muốn Marcus nói rằng anh không thể sống thiếu tôi. Nhưng anh không
mắc lỡm với trò tự tử của tôi như Rachel hồi bọn tôi còn học trung học, khi
đó cô ta đã hứa sẽ ngăn mẹ tôi chọn nhạc cổ điển để phát trong đám ma của
tôi mà thay vào đó sẽ là bài “On the Turning Away” của Pink Floyd.

“Bọn họ sẽ vô cùng hối hận nếu em tự tử,” tôi nói với Marcus. “Anh nghĩ
coi, họ có tới dự đám ma của em không? Có tạ lỗi với bố mẹ em không?”

“Ờ. Cũng có thể. Nhưng mà người đời quên nhanh lắm. Thực ra, có khi họ
còn quên em ngay khi họ đang dự đám ma ấy chứ, còn phải xem đồ ăn ở đó
ngon đến cỡ nào đã.”

“Thế còn cảm giác tội lỗi?” tôi hỏi. “Sao họ có thể sống trong tội lỗi được
chứ?”

Anh trấn an tôi rằng cảm giác tội lỗi ban đầu có thể dễ dàng xóa bỏ nhờ bất
cứ một chuyên gia tâm lý mát tay nào. Như thế, chỉ sau vài buổi tối ngồi
tâm sự trên sofa bọc da, kẻ từng bị dằn vặt bởi những câu hỏi sẽ thế nào
nếu cuối cùng cũng sẽ hiểu ra rằng chỉ có kẻ nào quẫn bách lắm mới tự
cướp đi cuộc sống cuả chính mình, và rằng, chỉ một hành vi phản bội, cho
dù nghiêm trọng đi nữa, cũng không thể khiến một người khỏe mạnh tự
dưng lao ra trước đoàn tàu mà tự tử được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.