LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 235

“Bình tĩnh đi.”

“Đừng có bảo tôi bình tĩnh!” tôi quát tháo ầm ĩ. “Sao cậu dám đưa tôi đi
gặp hai kẻ đó trong khi họ biết hết mọi chuyện về tôi chứ! Lẽ ra cậu phải
nói cho tôi biết trước là bọn họ đã gặp Rachel rồi chứ! Không thể tin được
tất cả các người đã cười vào mặt tôi như thế! Tôi đã nghĩ cậu là bạn tôi cơ
đấy!”

“Đúng là thế còn gì,” Ethan đáp.

“Vậy thì cho tôi biết cậu đã kể gì với bọn họ đi! Tiện thể, nói luôn cho tôi
hay tất cả những gì cậu biết được về Dex và Rachel đi!”

Ethan ngoái đầu lại. “Để về nhà rồi nói, được không?”

“Không. Ngay bây giờ!” tôi quát, nhưng vẻ mặt Ethan cho thấy không gì có
thể làm cậu ta đổi ý, và tôi sợ rằng mình đã già néo mất rồi. Khao khát
được nghe sự thật trong tôi quá lớn nên tôi không dam làm căng khiến cậu
ta nổi khùng. Để làm được điều đó phải cần đến tất cả lòng quyết tâm trong
tôi, nhưng tôi cũng cố gắng kìm nén lại trong suốt quãng đường về.

Khi Ethan và tôi về tới nhà, cậu ta biến mất dạng trong phòng ngủ, có lẽ là
gọi điện cho Rachel để xin phép được tiết lộ những bí mật đen tối xấu xa
của cô ta. Tôi đi đi lại lại trong phòng khách, tự hỏi không hiểu cậu ta sẽ
nói gì, sự thật sẽ phũ phàng đến mức nào. Vài phút sau, Ethan quay trở ra
và bắt đầu lục lọi đống CD ca nhạc. Tôi bỏ giày và cởi áo khoác ra, ngồi
khoanh chân trên sàn nhà, cố giữ nét mặt bình tĩnh trong lúc chờ được nghe
sự thật. Toàn bộ sự thật. Ethan bình thản chọn CD của ban nhạc Coldplay,
bật tiếng to quá mức, rồi ngồi thụp xuống sofa. Cậu ta ném cho tôi cái nhìn
sắt đá. “Thôi được, thế này nhé,” cậu ta nói át tiếng nhạc. “Mình chán đến
tận cổ chuyện này rồi, Darcy. Thực sự chán lắm lắm rồi.”

“Mình cũng thế,” tôi nói, với tay vặn nhỏ âm lượng xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.