LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 319

mà Ethan đã mua ở Maison Blanc, hiệu bánh nằm trên phố Kensington
Church.

Chúng tôi ăn và ăn cho đến khi no căng bụng không thể ních thêm được
nữa, vừa ăn vừa tấm tắc tự hào về công sức mình bỏ ra. Đanh chén xong
xuôi, tôi và Ethan lại ra sofa, mỗi người nằm một đầu, đắp chung chăn và
nhìn những ngọn nến cháy cho đến khi tàn hẳn. Đúng lúc cả hai bắt đầu lơ
mơ ngủ thì điện thoại reo vang khiến bọn tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi thầm
mong đó không phải là Sondrine, hay thậm chí là Geoffrey. Hôm nay họ
đều đã gọi điện rồi, và tôi thấy chẳng còn gì để nói thêm nữa cả.

“Cậu có muốn nghe không?” tôi hỏi Ethan.

“Cũng không hẳn,” cậu ấy lẩm bẩm nhưng vẫn nhấc máy.

Ethan lén liếc tôi một cái rồi nói với nét mặt căng thẳng, “Chào cậu,
Rachel.”

Tôi cứ ngồi đơ ra bên cạnh và lắng nghe cậu ây chúc Rachel Giáng sinh vui
vẻ. Ethan lại liếc tôi một cái với vẻ quan tâm, nên tôi mỉm cười báo cho cậu
ấy biết tôi vẫn ổn, không có vấn đề gì. Sau đó tôi quay lại phòng cậu ấy và
cuộn mình nằm dưới tấm chăn. Tôi cố gạt hình ảnh Rachel ra khỏi tâm trí
nhưng rõ ràng việc đó là không thể. Tôi tự hỏi có phải cô ta gọi điện từ
Indiana không, Dex có về cùng không. Vài giây sau, Ethan xuất hiện nơi
ngưỡng cửa với vẻ mặt nghiêm trang.

“Rachel gọi đấy à?” tôi hỏi.

“Ừ.”

“Cậu nói chuyện xong chưa?”

“Chưa, chưa xong... Mình chỉ ghé vào để xem cậu có ổn không thôi...”

“Mình ổn,” tôi nói, lại vùi mặt vào chăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.