LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 320

“Vậy thì được rồi... Còn điều này mình muốn hỏi... liệu mình có thể kể với
cô ấy chuyện cậu mang thai đôi không? Rachel có hỏi thăm cậu...”

“Đó không phải việc của cô ta,” tôi quát. “Mình không muốn cô ta biết bất
cứ điều gì liên quan đến cuộc sống mới của mình hết.”

Ethan gật đâu. “Mình tôn trọng ý muốn của cậu và sẽ không nói gì với cô
ấy.” Tôi ngẫm nghĩ một giây rồi ngước lên nhìn cậu ấy.

“Thôi được, cậu cứ việc kể. Có nói hay không với mình cũng chả khác gì
nhau.”

“Cậu chắc chứ?”

“Ừ. Sao cũng được.”

Ethan gật đầu, khép cửa rồi quay lại phòng khách. Đột nhiên tôi cảm thấy
trong lòng mình trào dâng một nỗi buồn vô hạn và phải cố gắng lắm tôi
mới ghìm lại được nước mắt. Tại sao tôi lại buồn bực đến thế này nhỉ? Tôi
vẫn còn chưa cho qua được vụ phản bội của Rachel ư? Tôi đã có người yêu
mới, có các bạn gái mới, và người bạn thân nhất là Ethan, lại còn hai bé con
sắp chào đời nữa. Và tôi cũng chắc chắn sang năm mới mình sẽ tìm được
một công việc. Mọi thứ với tôi đều ổn cả. Thế mà sao tôi lại thấy buồn như
vậy? Tôi nghĩ ngợi vài phút, tự hỏi từ tận đáy lòng mình rồi cuối cùng cũng
tìm được câu trả lời tôi không hề mong đợi. Tôi không muốn thừa nhận
điều đó với bản thân mình, nhưng tôi biết một phần lý do là vì tôi thấy nhớ
Rachel.

Dù biết là không nên nhưng chẳng thể kìm lòng được nên tôi ra khỏi
giường, mở cửa và căng tai ra để nghe đoạn kết cuộc nói chuyện của Ethan.
Cậu ấy nói khẽ thôi nhưng tôi cũng loáng thoáng nghe được vài từ. “Sinh
đôi... Con trai. Giống hệt nhau. Thật kỳ diệu... Có vẻ khó tin nhưng thật
đấy... Đúng là rất tuyệt... Cô ấy thực sự đã thay đổi rồi... Như là một người
khác vậy... Ừ. Bác sĩ của cô ấy. [Khẽ cười] Ừ, dĩ nhiên cô ấy đổi bác sĩ
rồi... Ừ, ừ, như vậy cũng tốt cho cô ấy, cậu biết đấy... Vậy còn cậu và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.