LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 111

hoàn toàn giống ai cả, một khi đã qua rồi thì sẽ mãi không quay lại nữa. Chỉ
có trải nghiệm nhiều thêm mới nhìn thấu được điểm này. Bởi vậy ta nói nó
quá nông cạn." Con rùa hé mắt nhìn Chiêu Nguyên, "Tuyệt đối đừng bắt
chước lối suy nghĩ của nó."

Chiêu Nguyên băn khoăn nhăn trán, "Không phải ông là huyền quy hộ

mạch đấy chứ, sao lại biết rõ chuyện về thần hộ mạch như vậy?"

Con rùa lại khép mắt, rụt đầu vào mai, tựa như chìm vào giấc ngủ.

Chiêu Nguyên bần thần ngồi thêm một lúc rồi mới đứng dậy bỏ đi. Nếu

như con rùa đó là huyền quy hộ mạch, thì Đỗ Như Uyên hẳn là người nó
chọn, cũng chính là văn thần lương tướng sánh ngang với hào kiệt loạn thế
như Lạc Việt. Bỗng chốc, gần như tất cả những nhân vật có liên quan đều tụ
về một chỗ, điều này là ngẫu nhiên trùng hợp chăng? Nó lại đưa tay gãi
đầu.

Đợi Chiêu Nguyên đi xa khỏi vườn rau, con rùa mới từ từ thò đầu khỏi

mai, chống mí mắt lên.

Từ sau màn lá dày dưới giàn dưa Chiêu Nguyên ngồi lúc nãy, một bóng

người áo lam bước ra, tay cầm một quyển sách, cúi mình nhẹ nhàng đón lấy
con rùa đặt vào lòng bàn tay, mắt nhìn về phía cổng vườn rau, khóe miệng
hơi nhếch lên, "Quy huynh, huynh thấy tôi nên làm thế nào?"

Chiêu Nguyên quay lại phòng, thấy Lạc Việt đang gối tay nằm trên

giường. Chiêu Nguyên biết hắn vẫn chưa ngủ. Nó hỏi Lạc Việt, "Huynh tức
đấy à? Lâm Tinh không có ác ý gì đâu, tỉ ấy thực sự rất ngưỡng mộ huynh,
thật lòng muốn làm kỳ lân hộ mạch của huynh, tỉ ấy thấy huynh có thể trở
thành đại anh hùng."

Lạc Việt nhìn lên xà nhà, đung đưa chân nói, "Ta không tức, được cô ấy

coi trọng như thế, ta rất vui là đằng khác, chỉ hiềm điều ta muốn thực sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.