LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 135

Lâm Tinh liếc xéo nó, "Ôi chà, nó đang sợ chết khiếp vì sự có mặt của

phụng hoàng rồi. Này, vừa nãy ta chẳng nói với ngươi đấy sao? Cứ yên tâm,
có ta ở đây, phụng hoàng không làm gì được ngươi đâu. Tự xem bộ dạng
mình bây giờ đi, đường đường là một con rồng uy dũng sao có thể vô dụng
nhường ấy!"

Hai chữ vô dụng càng khiến trái tim Chiêu Nguyên thắt lại, nó gục đầu

xuống thấp hơn nữa, lí nhí nói, "Tôi thật vô dụng."

Lạc Việt ngồi xuống bên cạnh nó, "Đừng tùy tiện nói mình vô dụng.

Hiện giờ địch mạnh đệ yếu, cần hăng hái lên mới phải. Cũng giống như
chúng ta đối phó với Thanh Huyền phái. Tuy đối thủ rất mạnh, nhưng
không có nghĩa mình nhất định thất bại. Nếu mới đầu đã tự làm nhụt chí khí
của mình, chẳng phải càng khiến đối phương đắc lợi hay sao?"

Lâm Tinh lập tức hùa vào, "Đúng thế, ngươi nghe mà xem, Lạc Việt nói

mỗi lời đều sâu sắc là thế, có lý là thế. Ngươi nghe lời hắn đi, đừng có gục
đầu ủ rũ nữa."

Chiêu Nguyên dần ngẩng mặt lên, "Tôi chỉ là hơi lo, nhỡ không thành

công thì biết làm sao..." Nhỡ, không phải Lạc Lăng Chi. Nhỡ, không tìm
được người ấy. Nhỡ tìm được rồi vẫn không cách nào thắng nổi phụng
hoàng. Nhỡ... nhỡ...

Long châu trong ngực nóng rực như hòn lửa, nó cảm thấy rất nặng nề.

Lạc Việt vỗ vai nó, "Nói đệ nghe, trước khi động thủ, chỉ được nghĩ đến

thắng, không được nghĩ đến thua. Cho dù cuối cùng thua, thì cũng có làm
sao?

Thắng được thua được mới là đại trượng phu."

Lâm Tinh gật đầu, "Đúng, như Lạc Việt chính là đại trượng phu, là đại

anh hùng đầu đội trời chân đạp đất tương lai. Ngươi cứ học theo hắn, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.