LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 137

Không được, không được run. Nó thầm cảnh cáo bản thân. Phải khâm

phục Lâm Tinh mới đúng, tỉ ấy và Lạc Việt vừa mới cãi nhau xong đã có
thể lập tức làm hòa, biện pháp tỉ ấy sử dụng đều là những kinh nghiệm rất
quý báu.

Lạc Việt đứng dậy, phủi bụi trên mông, "Mất nhiều thời gian quá, người

tham gia trận đấu binh khí chắc đã rút thăm xong rồi, ta phải qua xem thế
nào đây."

Lâm Tinh vội vàng đứng lên, "Được, cùng đi."

Lạc Việt không hề cự tuyệt, chỉ "ừ" một tiếng. Lâm Tinh rất vui, cười

rúc rích đi bên Lạc Việt. Lạc Việt vẫy tay gọi Chiêu Nguyên, "Đi thôi, đừng
ngồi đần ra đấy nữa, qua đây luôn đi, Thanh Huyền cũng ở bên này."

Chiêu Nguyên nghe lời, đám mây mù ban nãy đã theo gió trôi sạch,

trong người nhẹ nhõm trở lại.

Trên Tích Tình lâu, rèm sa vén hờ nơi cửa sổ khẽ động đậy, rồi nhẹ

nhàng rủ xuống.

Người đứng bên rèm buông thõng tay, qua làn sa mỏng, bóng Lạc Việt,

Lâm Tinh và Chiêu Nguyên chỉ như ba chấm đen mơ hồ. Phía sau y, tiểu
đồng áo đỏ cúi mình nói, "Quân thượng, có cần thuộc hạ đi nghe ngóng đôi
chút..."

Người nọ quay lại, ngồi xuống ghế, "Không cần đâu, kỳ lân muốn quậy

gì thì cứ để nó quậy, không ảnh hưởng đến đại cục của chúng ta." Y lại giơ
tay vén rèm lần nữa, bật cười khẽ, "Khẩu vị của tiểu công chúa quả đúng
như lời đồn, không tầm thường chút nào hết."

Lạc Việt, Chiêu Nguyên và Lâm Tinh cùng rảo bước tới bên lôi đài. Từ

xa đã thấy sư phụ sư thúc cùng các sư đệ sắc mặt đều rất nghiêm trọng, chỉ
có Đỗ Như Uyên và con rùa trên đỉnh đầu gã trông còn tương đối bình tĩnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.