LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 291

Lạc Việt đằng hắng, cung kính nói, "Ứng Long điện hạ, mấy người

chúng tôi còn có việc quan trọng, xin cáo từ trước, điện hạ bảo trọng, chúng
ta từ đây núi cao sông dài, về sau không gặp lại nữa." Hắn ôm quyền hành
lễ với Ứng Trạch, đoạn kéo theo Chiêu Nguyên, nhanh chóng rút lui. Lâm
Tinh và Đỗ Như Uyên ngầm hiểu ý, chân bước cũng không chậm hơn bọn
hắn chút nào.

Vừa mới đi chưa được một trượng, trước mắt bỗng có một vệt đen xẹt

qua, Ứng Trạch lại chắn ngay trước mặt. Lạc Việt mỉm cười, "Điện hạ còn
chuyện gì sao?"

Hai tay Ứng Trạch vẫn chắp sau lưng, "Tuy ngươi nói không ai nợ ai,

nhưng bản tọa suy nghĩ một hồi, cảm thấy ngươi quả thật có thể coi là ân
nhân của bản tọa, bản tọa cần phải báo đáp ngươi."

Lạc Việt chân lùi về sau, miệng nói, "Tôi chỉ là vô tình thôi, điện hạ

không cần báo đáp, thật đấy."

Ứng Trạch nheo mắt, "Không được, nếu không báo đáp ngươi, bản tọa

về sau chẳng phải trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao? Thế này đi, thiếu
niên, bản tọa có thể hoàn thành một nguyện vọng của ngươi, ngươi muốn
gì?"

Xem ra vị Ứng Long đại nhân này định không màng lý lẽ bám dính lấy

bọn họ rồi, Lạc Việt thầm thở dài, nói, "Vậy được, chúng tôi muốn tới thị
trấn gần nhất tá túc, xin điện hạ đưa chúng tôi đi."

Ứng Trạch lắc đầu, "Không được, yêu cầu này quá đơn giản, sẽ làm mất

mặt bản tọa, có yêu cầu nào phức tạp hơn một chút không?"

Lạc Việt lòng thầm ai oán, nói, "Nếu thế, nguyện vọng của tôi chính là,

xin điện hạ không cần báo đáp nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.