LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 293

gian. Món mì tuyệt phẩm nhân gian như thế bày ngay trước mắt, nhưng Lạc
Việt lại chẳng thấy muốn ăn lắm, Lâm Tinh ngồi cạnh chọc chọc hắn, lén đá
mắt sang bên, thấp giọng nói, "Này, ngươi nghĩ ông ta đi theo chúng ta thực
sự vì muốn báo ơn ngươi ư?"

Lạc Việt hướng ánh mắt uể oải về phía Ứng Trạch đang gần như vục

đầu vào bát mì, nhồm nhoàm nhai nuốt, cùng ba chiếc bát rỗng xếp chồng
lên nhau bên cạnh lão, lầm bầm, "Giả cả đấy, ông ta đi theo ăn chực uống
chờ thì có."

Đỗ Như Uyên mặt mày nhăn nhó, "Cứ tiếp tục thế này, chút lộ phí của

đệ quả thật khó lòng cầm cự được lâu."

Ứng Trạch ngẩng mặt khỏi bát mì, gắp một gắp dưa muối từ đĩa dưa

trên bàn, bỏ vào bát, rồi lại tiếp tục vục mặt ăn. Tiểu nhị bưng ra bát mì thứ
năm, cười khì khì nói với Lạc Việt, "Lệnh đệ ăn khỏe thật!"

Lâm Tinh thì thào, "Hay là chúng ta giả vờ như không có tiền thanh

toán, gán ông ta lại rửa bát trả nợ."

Lạc Việt người cứng đờ môi mấp máy, "Cô dám không?"

Lâm Tinh lè lưỡi, không nói gì nữa. Chiêu Nguyên lặng lẽ kéo góc áo

Lạc Việt, "Nếu không có tiền, tôi có thể giúp huynh rửa bát trả nợ."

Lạc Việt lắc đầu, "Đệ có rửa bát cả tháng, e cũng không trả được một

bữa ăn của ông ta đâu."

Đặt chiếc bát rỗng thứ sáu xuống, Ứng Trạch cuối cùng cũng giơ ống

tay áo lau miệng, "Ừm, miễn cưỡng cũng lót được dạ."

Lạc Việt tức tốc đập bàn, "Tiểu nhị, thanh toán."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.