LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 433

Chiêu Nguyên đáp, "Đất."

Ứng Trạch lại nói ngắn gọn, "Cũng coi nó là của ngươi."

Chiêu Nguyên đợi mãi, Ứng Trạch lại chắp tay sau lưng, không nói gì

thêm nữa.

Chiêu Nguyên thỏ thẻ hỏi, "Sau đó thì sao?"

Ứng Trạch lãnh đạm nhìn nó, "Trời đất đều là của ngươi rồi, còn cần sau

đó ư? Tới lúc đó theo ta thì sống, chống ta thì chết. Nếu có ai phụ ta, ta nhất
định không tha cho kẻ đó. Nếu trời phụ ta, ta sẽ diệt trời, nếu thế gian phụ
ta, ta sẽ cho thế gian máu chảy thành sông. Nếu trời và đất đều phụ ta, ta sẽ
cho trời đất đều hóa thành hư vô."

Lâm Tinh vội khuyên Chiêu Nguyên, "Những điều này ngươi không cần

phải nghe." Trong lúc ấy, Lạc Việt bên kia lại vừa đốn ngã mấy tên thổ phỉ,
sự chú ý của LâmTinh lập tức bị lôi kéo qua đó, cô vỗ tay hét lớn, "Lạc
Việt, giỏi quá." Bỏ lại Chiêu Nguyên vẫn tiếp tục suy ngẫm làm sao mới có
thể có bá khí.

Trong tiếng vỗ tay khen hay của Lâm Tinh, Lạc Việt dùng chuôi kiếm

đánh ngất tên thổ phỉ cuối cùng, vung một đường kiếm, tư thế vô cùng tiêu
sái, thu thanh trường kiếm vào vỏ đeo ngang hông. Tiếng vỗ tay khen hay
của Lâm Tinh càng vang dội hơn. Nha dịch và binh lính bước lên, móc dây
chão trói gô đám thổ phỉ đang nằm ngổn ngang dưới đất thành một xâu, một
người trong số đó ôm quyền nói với Lạc Việt và Lạc Lăng Chi, "Đa tạ thiếu
hiệp tương trợ, chi bằng hãy cùng chúng ta về nha huyện, tri huyện đại nhân
nhất định sẽ trọng thưởng."

Lạc Việt và Lạc Lăng Chi đều từ chối khéo. Lạc Việt nói, "Chúng tại hạ

chỉ là làm việc nên làm, tiêu trừ sơn phỉ, mọi người mới có thể sống yên ổn
mà."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.