LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 477

Tình hình trước mắt, đúng thật chẳng thể làm gì được gã, Lạc Việt cũng

chẳng nhiệt huyết đến độ lại quần nhau với Tôn Bôn một chập rồi vác trở về
nha môn tri huyện.

Lạc Lăng Chi nói, "Ở huyện nha, huynh cũng đã chịu không ít khổ sở

đòn roi rồi, nếu huynh không quấy nhiễu dân chúng Thư Huyện nữa, bọn ta
có thể coi như chưa từng trông thấy huynh."

Tôn Bôn nhướng mày nói, "Ta vốn định làm nốt chuyến vừa rồi là rửa

tay. Món nợ với bọn họ, ngày sau ta sẽ trả, tới lúc đó người ở Thư Huyện sẽ
biết, Tôn Bôn này không phải phỉ khấu mà là anh hùng."

Lạc Việt gật đầu, "Rất hay, chúc cho Tôn huynh sớm thành anh hùng,

chúng ta núi cao sông dài, ai cũng có giang hồ riêng." Lại ôm quyền cất
bước bỏ đi.

"Các vị, khoan hẵng, các người không cảm thấy gặp lại nhau lần nữa thế

này, chứng tỏ chúng ta rất có duyên ư?" Tôn Bôn và con khỉ cõng theo bọc
đồ đi sát ngay sau họ, "Đường giang hồ phiêu bạt nổi trôi, có nhân duyên là
chuyện hiếm thấy, hữu duyên tương phùng nên quý trọng. Chúng ta đã là
bạn bè, chi bằng cùng đi thì sao?"

Khóe miệng Lạc Việt giật giật, Lâm Tinh bực mình nói, "Ai bạn bè với

đồ thổ phỉ, xê ra chỗ khác."

Tôn Bôn làm mặt chân thành, "Những ngày làm phỉ khấu đã là quá khứ

rồi, tiếp xúc rồi các vị sẽ nhận thấy, con người tại hạ rất giữ nghĩa khí, coi
trọng bạn bè, kể cả dọc xương sống có cắm kín dao cũng không từ nan. Ví
như..." Gã sán lại gần thêm chút, khóe miệng nhếch lên một đường cong mơ
hồ, "Ở trong đại lao, ta phải chịu không biết bao nhiêu đòn roi, cũng không
nói ra chuyện mấy người các vị thật ra là người khiển rồng, vị tiểu huynh đệ
này là một con rồng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.