LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 652

Lúc nới dây, hắn phát hiện đứa bé kia nấp sau gốc cây đào, mút tay nhìn
con diều của hắn rất lấy làm ngưỡng mộ. Phát giác ra ánh mắt của Lạc Việt,
nó lập tức rụt lại phía sau. Lạc Việt liếc mắt nhìn nó, nói cộc lốc, "Này,
ngươi rất muốn chơi phải không?" Đứa bé rụt lại sau gốc cây không ho he.
Lạc Việt kéo diều lại gần gốc đào, chìa cuộn dây trong tay ra trước mặt đứa
bé, "Này, ngươi thích chơi thì cho ngươi mượn chơi một lúc."

Đứa bé ngẩng đầu chớp mắt nhìn hắn, mắt đứa bé rất to, cũng rất sáng,

đúng là đẹp như ánh trăng tên nó. Nó do dự chìa tay, rụt rè, chậm rãi, đón
lấy cuộn dây từ tay Lạc Việt. Lạc Việt ngồi xuống gốc cây, nhìn đứa bé vui
sướng kéo diều chạy qua chạy lại, vênh mặt, "Này, diều của ta bay cao lắm
phải không, cao hơn cả diều cá vàng của ngươi phải không?"

Đứa bé vô cùng hào hứng gật đầu.

Lạc Việt cười thích chí, đứa bé chạy tới bên hắn, "Tôi tên Tiểu Nguyệt

Lượng, còn huynh tên gì?"

Lạc Việt nói, "Ta chẳng nói với ngươi rồi sao, ta tên Lạc Việt." Hắn lấy

một cành cây, viết hai chữ Lạc Việt xuống đất, đứa bé ngồi thụp xuống,
nhìn chữ trên đất, lại chớp mắt nhìn hắn, "Thì ra tên huynh là Việt trong
Ngô Việt, không phải Nguyệt trong ánh trăng (nguyệt lượng)."

Lạc Việt đằng hắng, "Ờ, ta, đây là đại danh của ta, ta còn có thể có biệt

hiệu mà, biệt hiệu của ta là chữ Nguyệt trong ánh trăng, ta tên Đại Nguyệt."

Đứa bé tròn mắt nhìn hắn, Lạc Việt ưỡn ngực, "Ngươi xem, ta lớn tuổi

hơn ngươi, ta tên Đại Nguyệt ngươi tên Tiểu Nguyệt Lượng, từ nay về sau
ngươi là tiểu đệ của ta, ta che chở cho ngươi, thế nào? Ta biết võ công,
ngươi tuyệt đối không bị ăn hiếp đâu."

Đứa bé lại chớp mắt, "Tiểu đệ là gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.