LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 653

Lạc Việt giải thích, "Chính là huynh đệ, bằng hữu, ta lớn hơn ngươi, nên

ta sẽ bảo vệ ngươi."

Đứa bé nghe như hiểu lại như không hiểu, sau được Lạc Việt khoác lác

thuyết phục cuối cùng cũng gật rụp đầu, "Ừm, được."

Từ ngày hôm đó, Lạc Việt và đứa bé Tiểu Nguyệt Lượng trở thành bạn

bè, hắn thật lòng coi Tiểu Nguyệt Lượng là huynh đệ, có gì hay đều chia
cho nó chơi, thường dẫn nó đi thả diều. Thế là, đến khi Lạc Việt phải cùng
sư phụ trở về Thanh Sơn, đi tìm Tiểu Nguyệt Lượng chào tạm biệt, tiện đem
con diều én tặng cho nó làm kỷ niệm, Tiểu Nguyệt Lượng khóc như mưa,
khóc ướt đẫm cả hai mảnh khăn tay và tay áo của nó lẫn Lạc Việt.

Lạc Việt nói cộc lốc, "Ngươi đừng khóc nữa, nam tử hán đại trượng

phu, có nước mắt cũng không được rơi. Ta chỉ về nhà thôi mà, các sư phụ
thường nói, có duyên ngày sau nhất định gặp mặt."

Tiểu Nguyệt Lượng nghẹn ngào nói mấy câu gì đó, nhưng vì khóc quá

dữ, lời trong miệng lúng ba lúng búng, Lạc Việt căn bản không nghe rõ.
Đúng lúc này, có mấy nữ tử trẻ trung rảo bước chạy lại, một người trong số
họ kêu lên hoảng hốt, giằng lấy Tiểu Nguyệt Lượng ngay trước mặt Lạc
Việt, "Ôi chao, tiểu thư, sao tiểu thư lại khóc ra nông nỗi này, sao lại ăn mặc
như con trai rồi chạy ra ngoài chơi? Lão gia và phu nhân đang đợi tiểu thư
về ăn cơm đấy."

Lạc Việt bị một tia sét giội trúng đỉnh đầu, thất thần đứng nguyên tại

chỗ, nhìn Tiểu Nguyệt Lượng khóc lóc om sòm bị mấy nữ tử kia lôi đi.

Tiểu thư...

Tiểu thư tiểu thư tiểu thư tiểu thư...

Đứa bé hắn nhận làm tiểu đệ, Tiểu Nguyệt Lượng suốt mấy ngày nay

theo hắn chạy nhảy khắp nơi, lại là một đứa con gái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.