LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 71

Tinh mỉm cười đắc ý, Chiêu Nguyên lắp bắp, "Ngươi, ngươi là phụng
hoàng..."

Nụ cười của Lâm Tinh đông cứng trên mặt, đôi mày khẽ chau, rồi cô đột

ngột nhảy dựng lên, "Này, con rồng ngốc nhà ngươi, nhìn cho rõ vào chứ!
Ta sao có thể là phụng hoàng. Ngươi mù đấy à? Nhìn xem, nhìn tay ta xem!
Ngươi nhìn dấu vân này, đây mà là lông gà à? Là vảy giáp biết chưa?"

Trước khí thế hùng hổ của Lâm Tinh, Chiêu Nguyên co rúm lại, ấp úng,

"Ánh sáng này, là ánh sáng đỏ..."

Lâm Tinh nhướng mày, "Vớ vẩn, Ta là hỏa kỳ lân, đương nhiên tỏa ra

ánh sáng đỏ. Lẽ nào còn có thể phát xanh?"

Chiêu Nguyên ngẩn người, giơ tay lên dụi mũi, nhận ra cơ thể đã không

còn cứng ngác nữa, châu thân cũng ấm áp hơn lên, "Thì ra sư tỉ là kỳ lân...
tôi thấy sắc đổi, lại cứ tưởng phụng hoàng."

"Cái đồ...", Gân xanh trên trán Lâm Tinh giật giật, khó khăn lắm mới

kìm được ý định cốc cho con rồng ngốc một cái. Cô bất đắc dĩ ngẩng mặt
lên nhìn trời, thả ống tay áo xuống. "Hầy, ngươi đúng là ngốc hết thuốc
chữa, không biết phải xem hình dạng trước rồi mới đến màu sắc sao? Ta là
phượng hoàng mà còn để ngươi đứng ở đây? Ôi trời, có nói mấy đạo lý này
với con rồng ngốc như ngươi cũng bằng thừa. Còn nữa, chớ có bắt quàng
gọi ta là sư tỉ, nhìn ta già lắm sao?"

Chiêu Nguyên đắn đo chốc lát, kỳ lân cô nương này tính khí xem chừng

không được bình thường cho lắm, hơn nữa cách nhìn nhận sự việc cũng rất
kỳ lạ, như nó không thích ai kêu mình nhỏ, còn cô ta lại không thích ai nói
mình lớn. Đại ca từng nhận xét, tính tình giống cái rất khó nắm bắt, cư xử
phải thận trọng, nghĩ vậy nó bèn lí nhí trả lời, "Không, trông tỉ còn rất nhỏ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.