LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 106

Khanh Dao đáp xuống mặt đất, đứng vững rồi nhìn xuống dưới chân,

cười ha hả, "Cuối cùng cũng bắt được ngươi."

Chiêu Nguyên thu lại pháp thuật, cùng Lạc Việt bước tới xem, chỉ thấy

hồng quang lấp loáng tỏa ra từ một khe nứt ngay dưới chân Khanh Dao.

Khanh Dao rút vật gì đó trong tay áo, ném xuống khe nứt, đoạn vung

tay, tức thì, từ dưới khe nứt bay vụt lên một tấm lưới bạc bọc lấy một vật
lấp lánh hồng quang. Vật đó toàn thân cứng rắn đen thui, là một con trai
lớn, hai mảnh vỏ liên tục hé ra đóng vào, hồng quang từ bên trong leo lét
hắt ra.

Lẽ nào là thủy yêu ở sông ngòi lân cận chạy tới đây tác quái?

Chiêu Nguyên nghi hoặc nói, "Hình... hình như là một con trai biển."

Nó rất thông thuộc thủy tộc, nhất là thủy tộc vùng biển, quyết không thể
nhận sai được.

Khanh Dao và Lạc Việt ngẩn người, nơi này là đất liền, cách biển đến

mười vạn tám ngàn dặm, sao lại có một con trai biển ẩn nấp dưới khe nứt
tác quái được? Chỉ thấy con trai ấy búng mình mấy lần trong lưới rồi thốt ra
tiếng người, là giọng nữ, "Long quân, cứu tôi với. Long quân, cứu tôi với.
Tôi là một con trai trong Tây Hải Bạng Tiên phủ, bị kẹt ở đây, chẳng biết
làm sao, đành dùng ảo thuật khiến người ta chú ý, hy vọng người của thủy
phủ phát hiện ra mà tới cứu.

Tôi chưa từng hại người, xin long quân cứu tôi với, tha mạng cho tôi đi

mà."

Đúng là một con yêu quái khai báo lý lịch trôi chảy. Lạc Việt nói,

"Chúng ta đâu nói sẽ giết ngươi, là ngươi muôn giết chúng ta đó chứ."

Con trai kia lại búng mình nhảy lên hai cái, "Đó chỉ là ảo ảnh, không đả

thương người khác được đâu, kẻ nào nhát gan cùng lắm là sợ mất vía thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.