LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 194

thuộc về Phụng tộc chúng ta. Hắn bước vào tịnh thất, nâng một tấm bình
phong bằng ngọc lên, lập tức, trên mặt bình phong hiện ra tình hình tại một
nơi nào đó trong cung.

Trong cung điện yên tĩnh, Sở Linh quận chúa đang thỏ thẻ với thái tử,

"Trong cung lắm tai vách mạch rừng, điện hạ nhất định đừng bộc lộ tâm
tình, để kẻ khác nắm được cảm xúc."

Thái tử đá mấy mảnh chén vỡ dưới chân ra, cười nhạt, "Cho dù nắm rõ,

cũng làm gì được bản cung. Ta cam tâm tình nguyện dập đầu nhận tên hôn
quân kia làm cha, vậy mà y lại định dùng tên lừa đảo kia lật đổ bản cung.
Đúng là nhục nhã vô cùng. Lạc Việt chỉ là một kẻ tiện dân hèn mọn tự xưng
là hậu duệ hoàng tộc, vậy mà tên hôn quân ấy cũng tin. Ha ha ha, được. Cứ
để y gọi Lạc Việt vào cung, xem xem khỉ mặc phụng bào có ra người được
không."

Phụng Ngô bắt đầu hiểu ra vì sao mỗi khi nhắc đến thái tử, Phụng Đồng

đều lộ vẻ thất vọng và bất đắc dĩ. Trên tấm bình phong, Sở Linh quận chúa
lại dịu dàng mềm mỏng khuyên nhủ thái tử, thái tử hất đổ hai chung trà nữa,
rồi mới chắp tay sau lưng, làm bộ trấn định, lạnh lùng nói, "Kể ra cũng thật
nực cười, năm xưa Lạc Việt ở trong Thanh Sơn giẻ rách đó, trong mắt các
sư huynh sư đệ của bản cung, còn chẳng bằng một đống bùn nhão. Kẻ này
bắt gà trộm chó, chuyện gì cũng làm được, hắn..."

Sở Linh quận chúa khuyên giải, "Lạc Việt chỉ là một kẻ hèn mạt, thái tử

việc gì phải chấp hắn?"

Thái tử nhếch mép, "Nàng nói không sai, từ khi bản cung biết hắn tới

giờ, chưa bao giờ nhìn thẳng vào hắn. Nhớ năm xưa, Lạc Việt còn ở Thanh
Sơn, từng..."

Phụng Ngô bóp trán, vốn định tiến vào bảo thái tử một câu, nếu điện hạ

bất bình với đạo thánh chỉ kia, thì thần có mấy con đường cho điện hạ chọn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.