LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 195

Nhưng giờ đây, Phụng Ngô quyết định mặc kệ, dù sao thái tử cũng do
Phụng Đồng phụ tá, hắn không tiện nhúng tay can thiệp. Con đường dài
dằng dặc này, cứ để Phụng Đồng đi một mình thôi. Nghĩ vậy, hắn phất tay
áo, tức thì cảnh tượng trên bức bình phong cũng biến mất.

"Ách xì! Ách xì!" Ngày hè nóng nực, ngồi trong xe ngựa vào kinh, Lạc

Việt nghe nóng hầm hập hai mang tai, hắt xì liền hai cái.

Lâm Tinh nói ngay, "Ai da, nhất định là thái tử trong hoàng cung chửi

ngươi đó, chẳng phải hắt xì một cái là có người nhớ, hai cái là có người
chửi ư? Đạo thánh chỉ này của hoàng đế, chắc hẳn làm phụ tử An Thuận
vương tức chết luôn."

Từ khi lên đường tiến kinh đến giờ, Lạc Việt luôn canh cánh không biết

sư phụ sư thúc và các sư đệ đã đi đâu, nên chẳng nói năng gì, thường chỉ
cau mày chăm chú nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm, khiến Lâm Tinh rất lo
lắng, cố ý pha trò để hắn vui. Chiêu Nguyên hiểu dụng tâm của Lâm Tinh,
cũng làm bộ khiêm tốn hỏi, "Nếu hắt xì ba cái thì sao?"

Lâm Tinh thật thà đáp, "Thì trúng gió."

Tiếc rằng Lạc Việt chẳng cười nổi với mấy câu pha trò của họ, hắn chỉ

xoa xoa mũi, rồi tiếp tục cau mày trầm tư. Lâm Tinh an ủi, "Ngươi đừng
quá nôn nóng, đợi đến tối cắm trại nghỉ ngơi, ta lại thay ngươi đi hỏi thăm
đám thổ địa xung quanh xem."

Cô vừa tới nhà Hồ Lão Thất tra xét, nhưng không hề có dấu vết ẩu đả,

như thể trước đó đã chuẩn bị dọn đi vậy, ngay cả thảo dược trong vườn
cùng nấm trong hang ngầm cũng bị nhổ sạch. Biết đường thu dọn sạch sẽ
chuồn đi như vậy, rõ ràng phải nắm được tin từ trước. Không chỉ Hồ Lão
Thất, mà đám tiểu yêu quái lẩn quất nơi sơn dã quanh Thiếu Thanh sơn đều
biến mất tăm. Lâm Tinh kể với Lạc Việt, "Có điều lạ nhất là, thì ra một rặng
Thiếu Thanh của các ngươi, không có thổ địa cũng chẳng có sơn thần. Theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.