LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 326

Đoạn gã chắp tay vái dài rồi ngồi xuống gốc cổ thụ ngoài cửa thôn, lại

cất lên tiếng sáo bi thương.

Nữ tử lặng lẽ đứng đó, lát sau mới lên tiếng, "Công tử vào trong đi."

Mộ Luân sững sờ đứng đậy, "Cô nương... nói thật chứ...?"

Nữ tử gật đầu, "Thật, ta cũng không dám chắc có thể trị khỏi bệnh của

lệnh đường. Công tử mau theo ta vào đi, sắp đến canh ba rồi, để lỡ thời gian
thì tối nay không cách nào cảm nhận được thần ý đâu."

Mộ Luân thất thểu bước vào cửa thôn, lắp bắp hỏi, "Cô... cô nương là..."

Nữ tử đáp, "Ta tên Lạc Tình, là Nữ Phụng đương nhiệm của Linh Cố

thôn."

Lạc Việt nấp sau thân cây ráng nghển cổ hòng nhìn cho rõ dáng dấp của

Thánh Cô, nhưng dưới ánh trăng mờ tỏ, chỉ thấy một bóng người nhỏ nhắn,
gương mặt như phủ một lớp sa mỏng. Nhìn theo bóng Mộ Luân và Lạc
Tình xa dần, Khanh Dao hạ giọng thì thào, "Đợi chút nữa sẽ có nghi thức
cảm linh cầu dược của Linh Cố thôn, nhớ đừng bỏ lỡ."

Trong sân đền đèn đuốc sáng rực, người đông như kiến, Lạc Việt cứ ngỡ

người trong Linh Cố thôn đều đang ngủ, nào ngờ họ đã tụ lại đây từ sớm.
Một đống lửa lớn rừng rực giữa sân, mùi nhựa thông ngan ngát trong không
khí, Khanh Dao, Lạc Việt và Chiêu Nguyên nép mình trong góc tường
khuất bóng, nhìn qua kẽ gạch trên tường vào trong, chỉ thấy một đám thôn
dân đứng thõng tay quanh đống lửa, trưởng thôn đứng ngay đầu hành lang,
thấy Thánh Cô dẫn Mộ Luân tiến vào, liền lắc đầu vẻ không tán đồng.

Lạc Vĩnh đứng bên lên tiếng nói đỡ cho Mộ Luân, "Trưởng thôn, nếu

Nữ Phụng đã cảm thấy người này có duyên với bản thôn, chi bằng hãy mở
cho họ một con đường đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.