LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 34

canh chừng như thế này, đến tang tảng sáng mới vội vã trở về. Pháp lực của
nó cứ khôi phục rồi lại bị tiêu hao hết, cuối cùng còn lại chẳng được bao
nhiêu, hôm nay, nó chợt thấy mệt mỏi vô cùng. Vừa bay về đến gần thành
lâu, nó đã thấy cả người bải hoải, toan dừng lại nghỉ ngơi một chút, nào ngờ
lại đột ngột ngủ gật, trong lúc mơ màng, đám mây do nó ngưng tụ pháp lực
mà thành vụt tan biến, Chiêu Nguyên rơi "bịch" từ trên không xuống đất.
Chiêu Nguyên hoảng sợ, cuống quýt vận pháp lực nhưng đã muộn, con
rồng bé bỏng liền rớt "huỵch" xuống tường thành. Bên tai chợt nghe tiếng
nói, "Hình như có thứ gì từ trên trời rơi xuống ấy nhỉ."

Chiêu Nguyên đang quay cuồng váng vất thì bị một cái bóng đen phủ

chụp lên đầu. Thoáng chốc, nó bị nhấc bổng lên, nằm gọn trong một bàn tay
ấm áp.

Tiếp đó là một giọng quen thuộc, "Làm gì có, chắc là sương rơi đó thôi."

Là giọng của Lạc Lăng Chi.

Lạc Lăng Chi giấu nó trong tay áo, Chiêu Nguyên cảm giác hình như y

đang bước xuống khỏi thành lâu, rồi lại đi tiếp một đoạn đường rất xa. Sau
cùng, đến một nơi yên tĩnh, Lạc Lăng Chi mới lấy nó ra khỏi tay áo, đặt lên
lòng bàn tay, giọng y ôn hòa, "Thì ra pháp lực của đệ mãi không hồi phục là
vì vậy."

Chiêu Nguyên rung rung râu, khẽ gật đầu.

"Đệ lo cho Lạc Việt lắm ư?"

Chiêu Nguyên lại rung rung râu.

Lạc Lăng Chi nói, "Nhưng ngày nào đệ chưa phục hồi pháp lực thì ngày

đó vẫn chưa giúp được công to việc lớn gì, hơn nữa còn làm Lạc Việt phân
tán tinh lực, lo lắng cho đệ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.