LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 357

Mặt đất rung lên bần bật, Lạc Việt ngã lăn ra, bỗng nghe thấy một tiếng

gọi thê thiết. Cách Lạc Việt không xa, Lạc Tình đang ngồi bệt dưới đất, ra
sức đỡ một người, người phủ phục phía trên che cho cô, khắp mình đầy
máu, một đoạn gỗ đứt cắm vào sau lưng, nhưng vẫn mỉm cười yếu ớt với
cô.

"Nữ Phụng... Nàng... nàng không sao thì tốt rồi... Tại hạ thực sự thực sự

không gạt nàng đâu..." Gã giơ tay lên, lau nước mắt cho Lạc Tình. "... Nếu
có kiếp sau... nàng... đừng làm Nữ Phụng nữa... Mộ Luân ta... trừ nàng ra...
sẽ không cưới ai khác..."

Núi non xung quanh nổ ran trong bóng tối, lệ khí phá trời diệt đất dần

dần che mờ mắt Lạc Việt, thân hình hắn từ từ bay lên, phảng phất như được
một bàn tay vô hình nhấc lên không trung, nhìn xuống Linh Cố thôn đang
sụp đổ bên dưới. Lệ khí đen ngòm dần ngưng tụ lại thành một bóng đen
hung ác. Đột nhiên, một luồng thanh quang lóe lên, bóng đen kia bị chém
làm đôi, Khanh Dao chân đạp vân quang, tà áo bay bay, đứng phía trên lệ
khí. Núi non đổ sụp, biến thành mấy luồng bạch quang, bao phủ lấy Bạch
Chi, rồi hòa lẫn vào nhau, bóng dáng Bạch Chi mỗi lúc một mờ dần trong
vầng hào quang chói mắt, cuối cùng dung hợp với bạch quang hóa thành
một quả cầu sáng rực, đoạn lại từ từ duỗi dài ra, thành một thanh trường
kiếm long lanh bảy sắc, rơi vào tay Khanh Dao. Thanh kiếm rung lên ong
ong, giọng Bạch Chi cũng vang vọng giữa đất trời, "Sứ quân, cũng đến lúc
người trở về rồi."

Kiếm quang lóe lên, xé toang lệ khí.

Cảnh tượng trước mắt Lạc Việt lại mờ đi, giữa màn sương mù mịt, một

bức tranh khác bắt đầu trải ra.

Khung cảnh đã chuyển sang ban ngày, giữa khoảnh đất trống bằng

phẳng rộng rãi, chợt một đống đất động đậy, rồi Bách Lý Thần và Hà lão từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.