LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 358

bên trong bò ra, Bách Lý Thần ngơ ngẩn nhìn quanh, "Đây là đâu? Hà lão,
không phải chúng ta xuống địa ngục rồi chứ?"

Hà lão khom người run rẩy nhìn bốn phía, bỗng Bách Lý Thần thốt lên

kinh ngạc, chỉ về một hướng, "Là tường thành Thiện An thành. Sao đây lại
là ngoại thành Thiện An nhỉ? Ngoại thành Thiện An, sao lại bằng phẳng thế
này được, núi non đâu cả rồi?" Hắn ngỡ ngàng nhìn quanh nhìn quất hồi
lâu, rồi vỗ đùi đánh đét, "Người ta thưòng nói, bảo vật hiện thế, thiên địa
đại biến, không phải là..."

Hà lão khàn khàn tiếp lời, "Mười phần chắc đến tám chín rồi."

Hai người đờ đẫn nhìn quanh hồi lâu, Bách Lý Thần mới định thần lại,

phá lên cười ha hả, "Ai da, món bảo bối này hay thật, trời long đất lở, hóa ra
người Linh Cố thôn nói thật, đúng là hảo bảo bối mà."

Hà lão khom người ho sù sụ, không đáp lời hắn. Bách Lý Thần lại nhìn

ra sau, "Cũng không biết trong Linh Cố thôn có xảy ra chuyện gì nguy hiểm
không nữa, tự nhiên tại hạ hơi lo."

Hà lão lại ho hắng mấy tiếng, khàn khàn nói, "Họ hưởng phúc bấy nhiêu

năm nay, cũng đến lúc đổi phong thủy rồi."

Bách Lý Thần trầm ngâm chốc lát rồi nói, "Phải lắm phải lắm." Dứt lời

nhổ toẹt xuống đất, "Dù sao cũng làm rồi, hơi đâu mà mềm lòng như đàn bà
vậy." Đoạn hắn đòi Hà lão đưa bảo vật ra.

Hà lão móc trong ngực một bao vải, mở ra, cầm lấy một thứ. Thứ đó

trông giống như linh chi, nhưng trắng muốt, Bách Lý Thần cầm lấy lật qua
lật lại xem xét, tấm tắc khen lạ.

Hà lão đề nghị, "Chi bằng chúng ta chia linh chi này luôn, để tránh đêm

dài lắm mộng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.