LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 417

Đàm Đài Dung Nguyệt đứng dậy thi lễ, "Là tiểu nữ quá phận. Thái hậu

nương nương không chế hương lan thì tốt rồi. Hương lan đó... Tuy hương
thơm thanh nhã, nhưng khi dùng phải thận trọng. Có lẽ không tốt cho hoàng
thể của nương nương."

Thái hậu trầm ngâm hồi lâu rồi nói, "Dung Nguyệt, ai gia hiểu con có ý

tốt, thời tiết hôm nay oi bức quá, con về nghỉ ngơi đi. Đợi tới bữa tối lại đến
bầu bạn với ai gia."

Đàm Đài Dung Nguyệt đành cáo từ lui xuống.

Đám tiểu cung nữ hầu hạ dưới hành lang xì xào, "Nương nương thật là

khoan hồng đại lượng, hạng người này đáng lẽ phải cho về nhà từ sớm rồi
mới phải."

"Nương nương cũng chẳng buồn nhìn đến cô ta nữa rồi. Da mặt cô ta

dày thật đấy, nếu là tôi, hẳn đã tự xin chỉ về nhà rồi."

"Ai da, người ta đâu nỡ về nhà. Không ở trong cung, càng đừng hòng

gặp được thái tử. Nói không chừng vừa về nhà, thái tử đã quên khuấy có
người như vậy từng tồn tại, chẳng qua cô ta toàn dựa vào thái hậu nương
nương dìu dắt, vậy mà dám tráo trở, quả là hạng vong ân phụ nghĩa."

...

Tiếng xì xào của họ không thể coi là nhỏ, vừa đủ để Đàm Đài Dung

Nguyệt nghe thấy. Tiểu cung nữ theo hầu Đàm Đài Dung Nguyệt lén liếc
thấy sắc mặt nàng càng lúc càng sa sầm, bèn cười vụng trong lòng. Đi đến
khúc ngoặt hành lang, Đàm Đài Dung Nguyệt đột nhiên dừng bước quay
phắt lại. Đám cung nữ đang xì xầm bàn tán lập tức ngậm miệng. Chỉ thấy
nàng cau mày nói, "Ta muốn tới Tư An cung một chuyến."

Cung nữ thưa, "Trong nội cung không thể tùy tiện đi lại, phải xin ý chỉ

thái hậu nương nương đã..." Chưa nói dứt lời, một cung nữ lớn hơn đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.