LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 509

Thanh kiếm cắm đúng vào tim Ứng Long, cũng là chỗ yếu hại duy nhất

có thể đả thương lão.

Lão từng nói với Khanh Dao, "Phàm nhân các ngươi tim đều lệch sang

một bên còn tim ta lại nằm chính giữa, đường đường chính chính, không
dung được mấy chuyện lươn lẹo."

Bốn phương tám hướng quanh núi và vòm trời phía trên đầu chợt xuất

hiện vô số thiên binh, vây chặt lấy lão. Ý thức của lão dần tan biến.

Vì sao?

Mấy trăm năm rồi, lão chỉ muốn hỏi Khanh Dao câu này.

Là ngươi nói, không muốn làm thần tiên, chỉ muốn làm phàm nhân.

Là ngươi nói, nguyện kết bạn cùng Trạch huynh, du lãm khắp non nước

trong thiên hạ.

Rốt cuộc là vì sao?

Ở trong trứng, lão đã thề, một ngày kia phá vỏ mà ra được, dù phải lật

tung cả thiên đình, đánh đổ Ngọc đế, xốc lộn tam giới lên, cũng phải tìm
cho được Khanh Dao, hỏi xem tại sao y làm vậy.

Hỏi y rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả. Nhưng sau khi thoát khỏi

vỏ trứng, lão lại có phần không muốn hỏi nữa. Lão còn nhớ lần cuối cùng
mình trông thấy mặt Khanh Dao, ánh mắt và vẻ mặt y đều rất xa lạ, rất phức
tạp, tuy lão đã sống mấy vạn tuổi nhưng vẫn không sao đọc thấu được. Lúc
này, Ứng Trạch nghĩ thầm, có lẽ lòng căm phẫn của lão đối với thiên đình,
mối hận với Khanh Dao, thật ra chỉ vì không muốn đối diện một sự thật,
ngàn vạn năm nay, chưa từng có kẻ nào thật lòng làm bạn với lão.

Lão chỉ là một con rồng cô độc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.