LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 581

Giọng cha nàng đầy giận dữ, "Đúng là tầm mắt đàn bà. Vinh nhục họa

phúc của một người, há có thể bì với thiên hạ và sự an khang của vạn dân?
Lẽ nào bà muốn ta ăn bổng lộc của xã tắc rồi ngồi nhìn huyền pháp đạo
thuật tiếp tục làm hại đất nước ư?"

Tim Đàm Đài Dung Nguyệt thót lên. Nàng vội kéo hai ả a hoàn về

phòng. "Thược Dược, cởi y phục của ngươi ra đổi cho ta, mau. Trúc Đào,
ngươi canh bên ngoài phòng, nếu mẹ hỏi tới thì bảo là ta ốm, muốn nằm
nghỉ."

Đàm Đài Dung Nguyệt đổi quần áo với a hoàn, rồi lẻn ra khỏi nhà theo

cửa ngách, chạy như bay.

Đây là lần đầu tiên nàng lộ diện trên phố phường một mình như vậy,

cũng là lần đầu tiên nàng chạy trên phố như một kẻ điên.

Hoàng thành càng lúc càng gần, càng lúc càng gần... Nhưng hoàng

thành canh giữ nghiêm ngặt, làm sao có thể tiến vào, làm sao có thể báo với
Lạc Việt rằng, hắn đang bị nguy hiểm? Đàm Đài Dung Nguyệt vịn vào một
thân cây thở hồng hộc, chợt nghe trên đầu vang lên một giọng lanh lảnh,
"Đàm Đài cô nương? Sao cô lại ở đây?"

Ngay sau đó, một bóng người chói mắt đã đứng ngay trước mặt nàng.

Đàm Đài Dung Nguyệt vừa nhận rõ người trước mặt, liền nắm chặt lấy tay
áo người ấy, "Lâm Tinh cô nương, không hay rồi, cô mau tới hoàng cung
cứu Lạc Việt đi. Có lẽ hắn sẽ gặp nguy hiểm, các đại thần trong triều muốn
đối phó hắn."

Tắm táp mấy lần. Lại thay bào phục, tế bái trước bài vị liệt tổ liệt tông

hoàng đế, rồi tới đại điện.

Bá quan xếp hàng, chiêng trống trỗi lên, Lạc Việt mặc hoàng bào nặng

trĩu, đầu đội mũ có mười hai dải trân châu, bước lên thảm đỏ. Trên hoàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.