LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 579

Tôn Bôn khoanh tay nói, "Cô đừng nói cứng nữa. Huống hồ, mấy ngày

nay giao chiến cô có thấy lạ không? An Thuận vương không hề xuất hiện.
Đây là chỗ quan trọng nhất của chiến cuộc, vậy mà ông ta cũng không
màng, vậy ông ta còn có thể đi đâu?"

Lâm Tinh nhảy dựng lên, "Lẽ nào lão định giở trò trong lễ đăng cơ?"

Tôn Bôn gật đầu, "Dù sao nếu là ông ta, Tôn mỗ cũng sẽ làm vậy. Sức

chiến đấu của Chiêu Nguyên và Thương Cảnh không mạnh bằng công chúa,
tại hạ đề nghị công chúa quay về ổn định cục diện bên đó."

Gã chưa nói dứt, Lâm Tinh đã biến mất. Tôn Bôn chỉ cười cười, nhặt

cây gậy gỗ để vẽ sa bàn lên.

Đột nhiên Lâm Tinh vụt xuất hiện trước mắt gã, "Họ Tôn kia, đa tạ

ngươi. Còn nữa, ngươi đánh trận rất lợi hại, trận tiếp theo ngươi nhất định
vẫn sẽ thắng." Đoạn nhoẻn cười tươi tắn, biến thành một luồng sáng bay đi.

Trời vừa sáng, Đàm Đài Dung Nguyệt đã thức dậy, ôm mèo con bước ra

ngoài hành lang, ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung. Ở đó, sắp rồi, Lạc
Việt sẽ trở thành hoàng đế.

Đúng lúc ấy trong phòng ngách chợt vang lên tiếng đổ vỡ, mèo con

"meo" một tiếng, nhảy xuống đất. Đàm Đài Dung Nguyệt đuổi theo nó,
nghe thấy trong phòng ngách có tiếng mẹ hỏi, "Lão gia, hôm nay tân đế
đăng cơ, sao ông không vào cung?"

"Việc triều chính, bà đừng hỏi nhiều, không hay đâu."

Đàm Đài Dung Nguyệt chợt thấy bất an. Lại nghe mẹ run giọng nói,

"Lão gia, từ buổi tối mấy vị đại nhân tới đây đến giờ, ông có vẻ không bình
thường. Tôi chỉ là một người đàn bà không hiểu triều chính, nhưng tôi
không muốn ông làm ra những chuyện rước lấy đại họa vào thân."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.