LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 138

vẫy, chỉ cảm thấy bàn tay to đang nắm cổ tay ta đột nhiên nắm chặt thêm
vài phần, chặt đến nỗi làm ta thấy khó thở, ta cao giọng nói với hắn: “Tam
điện hạ, nếu ngươi cứ giữ chặt tiểu tiên thế này, chẳng may Bạch Hổ có
mệnh hệ nào, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Hắn nhìn ta, lời nói có vài phần chua xót: “Chỉ là một con hổ trắng bình

thường, chẳng lẽ lại quan trọng hơn tính mạng của nàng hay sao? Nếu nàng
muốn ra ngoài, ta thấy chúng ta vẫn là nên bàn bạc kỹ lại, mở một con
đường máu, tạm thời đến Đông Hải lánh nạn.”

Lòng ta nặng trĩu tâm sự, Áp Dữ này đã ẩn núp nơi đây mấy vạn năm,

các vị thổ địa tiền nhiệm sợ là khó thoát tai kiếp. Đan Chu từng nói qua, dì
đã thay ta cầu tình mấy lần, Thiên Đế mới hạ ý chỉ này. Tu vi, tiên pháp ta
tới đâu dì không phải không biết, cuối cùng ta đành phải bất đắc dĩ đi đến
nơi này. Có lẽ dì cũng mong ta tự sinh tự diệt. Ta trước nay tuy hồ đồ cãi
bướng, nhưng tính mạng quan trọng, đầu óc cũng không hỏng tới mức
không ý thức được đâu là hiểm nguy.

Ta vốn biết bản thân khó tránh tai kiếp, lại càng cảm kích Nhạc Kha, nói

cho cùng là ta liên luỵ hắn. Ta cười khẽ, lời nói có ý tự giễu: “Ta bị phạt
đến nơi này, gánh vác chức trách thổ địa, không còn được tự do như trước.
Nếu hôm nay ta bị Áp vương đánh cho hồn phi phách tán, đó cũng là ý trời.
Nhưng ngươi thì khác, thừa dịp Áp vương vẫn chưa đánh tới, ngươi hãy
mau trốn khỏi đây.”

Mặc dù bên ngoài kết giới tối đen như mực, nhưng cũng nghe rõ tiếng

muôn thú đang khinh hoảng chạy trốn, văng vẳng đâu đó là những tiếng tru
thê lương, có lẽ chúng cũng linh cảm được tính mạng đang bị đe doạ.

Hô hấp của Nhạc Kha trở nên dồn dập, giọng nói cực kỳ buồn bực:

“Trong mắt nàng, ta giống hạng người tham sống sợ chết lắm hay sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.