LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 139

Ta đột nhiên nghĩ thông suốt, liền ném phăng ngọn đèn nhỏ trong tay, lui

về sau vài bước ngồi trên ghế đá, nói với giọng tuyệt vọng: “Thực ra có tìm
hay không cũng thế thôi. Ta đã không còn đường sống, thì dù cho Bạch Hổ
thực sự bị Áp vương nuốt vào bụng, ta cũng không cần phải giao phó với
Ly Quang, có lẽ lúc đó hắn muốn tìm ta cũng ko tìm được.”

Nhạc Kha ngập ngừng một lúc, giống như muốn nói lại thôi: “Kỳ thật,

Bạch Hổ……”

Ầm một tiếng, từng mảnh từng mảnh kết giới rơi xuống, tựa như hoa bay

đầy trời, trong phút chốc một màu đen tối bao trùm hai người bọn ta. Ta cố
hết sức mở to mắt, nhưng trước mắt chỉ là một khoảng đen tối vô tận, khiến
ta không khỏi nghi ngờ lúc vừa rồi có phải mắt ta đã hỏng hay không, mà
bỗng dưng ta không thể nhìn thấy gì cả.

Trên lưng ấm áp, một vòng tay ôm chặt lấy ta, kéo ta vào trong một lồng

ngực to rộng, ta nghe thoang thoảng mùi hoa thạch quỳnh trong hơi thở
hắn, người ấy cúi đầu nói: “Thanh nhi, ta chính là Bạch Hổ kia.”

Lòng ta chấn động, chưa kịp suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân sâu xa bên

trong, đã cảm giác được một vật thể nóng hổi tanh mùi máu gắt gao cắn
chặt chân ta, từng cơn đau dồn dập kéo tới, ta kêu thảm thiết một tiếng,
thân mình đã bay lên không, nhưng chân ta vẫn nằm gọn trong cái miệng
khổng lồ ấy, trong khoảng thời gian ngắn thật không cách nào thoát ra
được.

Ta nghe thấy giọng nói hoảng loạn chưa từng có của Nhạc Kha: “Thanh

nhi, nàng có sao không? Đau ở đâu?”

Một tay ôm ta, một tay hắn sờ soạng tìm kiếm khắp nơi trên người ta.

Đau đớn, bối rối, xấu hổ đan xen, ta cắn cắn môi, cảm giác được cái mồm
to đang thăm dò đùi ta, rồi chỉ một khắc sau vật đó dùng sức cắn, ta tựa hồ
nghe được tiếng xương đùi của mình gẫy đôi, tạo thành một thanh âm thanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.