LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 158

điện hạ được chúng tiểu tiên nga ở núi Đan Huyệt thầm thương trộm nhớ
suốt mấy ngàn năm,.

Chỉ thấy hắn nắm chắc Thanh Tuyền bảo kiếm, sáu vạn năm tiên pháp

đại thành, ban đầu mới vài chiêu đã đánh đến Áp Dữ chân tay luống cuống.
Nhưng mà con ác thú kia đã có đến mười vạn năm tu vi, ta nghe nói vị biểu
tỷ phu này bất quá cũng chỉ vừa tròn sáu vạn năm, thời gian qua lâu một
chút, mặc dù có Đồng Sa điện hạ ở bên cạnh giúp đỡ, thế nhưng chống đỡ
cũng đã có chút vụng về.

Ta đang đứng trên đám mây thay Thái tử điện hạ lo lắng một phen, chợt

nghe thấy phía sau vang lên một thanh âm cực kỳ bất mãn “Thanh Nhi thế
nhưng cũng ngắm nhìn dáng vẻ thập phần tuấn tú của Thái tử điện hạ?”

Ta quên mất trên chân có thương tích, giậm chân thở dài: “Nhà tranh nho

nhỏ của ta bất quá chỉ mới xây có hai trăm năm, cũng chưa từng hảo hảo ở
qua. Bọn họ cứ đánh tiếp như thế, sẽ làm hỏng nhà tranh của ta mất!”

Đang nói chưa xong trên chân đã cảm thấy một cơn đau đớn chạy dọc

khắp thân, vội vội vàng vàng thu hồi ánh mắt nhìn xuống, vải trắng bọc bên
ngoài đã bị nhiễm đỏ.

Nhạc Kha ngồi xổm xuống, lần nữa giúp ta băng bó. Biến cố này vừa

xong, chúng ta cúi đầu quan sát bên dưới, cũng sợ tới mức nhảy dựng, chỉ
thấy Đồng Sa điện hạ trên người bị thương, vạt áo trắng bị nhiễm màu, đẹp
đến tiên diễm, thái tử điện hạ cũng thế, thiên binh thiên tướng bao vây bốn
phía xung quanh xông đến, lập tức bị ma khí của ác thú gây thương tích,
ôm chặt hai mắt lùi về phía sau ngã xuống, thất linh bán lạc đều ngã ở
chung quanh nhà tranh kia của ta, có một vị ngân khôi (mũ bạc) cư nhiên
làm cho nóc nhà tranh của ta bị lủng một lỗ toang hoác, ta tiến lại gần nhìn
xem, rớt xuống đúng ngay cái giường mà ta nghỉ ngơi hằng ngày, không xê
không xích, chân chính làm người ta sợ hãi than thở a!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.