Đông Hải Long Vương con cái phi tử đông đúc, chiếm phần lớn diện tích
Thủy Tinh Cung, tẩm điện của Bích Dao cách tẩm điện Nhạc Kha không
xa. Bản thân ta từ lúc quay lại liền ở điện bên cạnh Nhạc Kha, vì việc này
mà Bích Dao náo loạn với hắn mấy lần, chỉ mong ta dọn qua ở cùng nàng
ấy, tiếc là Nhạc Kha cuối cùng cũng nhất quyết không buông, mỗi ngày
nhất định phải chăm chăm nhìn ta thay thuốc.
Độc thi ma trên người ta chưa trừ hết, mấy ngày trước đó còn mê man
tùy ý Bích Dao huyên náo, hai ngày nay khỏe hơn đôi chút liền chống gậy
đi loanh quanh giãn gân giãn cốt, hôm nay vừa vặn nhấc chân tới tẩm điện
Bích Dao.
Lúc hai người bọn ta đi tới, Nhạc Kha cùng Ly Quang đang ngồi dưới
tán san hô trong điện của hắn, cũng không biết đang nói chuyện gì, Nhạc
Kha gương mặt ngập tràn ý cười, cực kỳ hăng hái nhiệt tình, chẳng hề có
chút bộ dạng nghiêm chỉnh trước kia.
Nhìn thấy ta với Bích Dao nắm tay nhau đi tới, Nhạc Kha vui vẻ ra mặt,
tiến tới kéo chặt tay ta, liên tục cảm thán: “Thanh Nhi, nàng và ta trong
mộng từ biệt, thế nào mà hôm nay gặp lại, nàng vẫn là dáng vẻ thê thảm thế
này?”
Loảng xà loảng xoảng –
Trong đầu ta bị một tiếng sét, đem ta đóng chặt trên nền đất, chút vui
mừng vừa mới nhú ngay lập tức bị đập tan.
Thằng nhãi này hôm nay nhiệt tình như thế, thì ra lại – quên rồi.
Hắn sớm không quên muộn không quên, lại ngay lúc này mà quên, nếu
như không phải ta biết rõ bản tính của hắn, biết hắn không phải cố ý giả bộ
quên, chẳng rõ sớm sẽ ảo nảo thành bộ dạng gì nữa. Cũng may ta chưa từng
nghe lời Bích Dao, cũng chưa biểu lộ tình cảm, bằng không ta liền trở
thành trò cười khắp bát hoang tứ hải.