LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 190

Nhạc Kha giương mắt nhìn những người xung quanh một hồi, bất chợt

hắn đi về phía ta. Ta sớm đã bị tình trạng của hắn dọa sợ, cũng không biết
hắn muốn làm gì. Thấy trong mắt hắn ý vui mừng dần dần lan tỏa, tiến tới
liền kéo kéo vạt áo ta, nói: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại mặc áo trắng lòe loẹt thế này?”

Ta á khẩu không trả lời được, ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn.

Hắn ngẩng đầu quan sát xung quanh một lúc, liền kéo tay ta ra ngoài.

“Tỷ tỷ, nơi này âm âm u u không chút ánh sáng, chúng ta đi thôi?”

Mồ hôi ta túa ra, cũng không biết hắn bị gì, tay chân cứng ngắc cứ thế

tùy ý hắn kéo ra ngoài hai bước, bỗng nhiên ý nghĩ chợt lóe sáng, nhớ tới
hai trăm năm khi hồn phách ta bị đánh tan, dường như từng thấy một đứa
trẻ ở cạnh mẫu thân, nếu như ta đoán không lầm, hắn nhất định đã nhìn
nhầm ta thành mẫu thân rồi.

Ta cương quyết đứng tại chỗ, hắn quay đầu ngỡ ngàng: “Tỷ tỷ, sao lại

không đi?”

Ta chỉ thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cố gắng nặn ra chút ý cười, ôn

nhu nói: “Ngoan, ở đây tỷ tỷ vẫn chưa tham quan hết, muốn ở lại đây vài
ngày.”

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, ngỡ là đã quen được nuông chiều,

nào ngờ hắn lại nghiêm túc gật gật đầu, nói: “Vậy cũng được, đệ sẽ ở lại
đây với tỷ.” Ta kéo hắn ngồi xuống ghế, ngay lập tức hắn không nói không
động, đúng thực là ở lại đây bầu bạn với ta.

Long Vương Phi hai mắt nhỏ lệ, như thể tìm thấy cứu tinh lao bổ về phía

trước, nắm chặt hai tay ta, khẩn cầu: “Loan cô nương, van cầu cô lưu lại
đây, tất cả mọi thứ ở Đông Hải Long Cung, chỉ cần cô nương thích đều sẽ
là của cô nương, chỉ xin cô lưu lại đây với con trai ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.