LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 237

Đông Hải rộng lớn, cũng không biết là mấy vạn dặm. Ta tùy ý bước đi

trong nước, gặp phải ác ngư tinh quái, cũng chỉ thi triển thuật pháp, cố định
chúng ở đâu đó một lúc, rồi lại quay đầu mà đi. Thất hồn lạc phách, cũng
không biết là đã đi được bao lâu, cuối cùng chán ghét cái màu đen âm u
này, lội nước đi lên, bất quá chưa tới một canh giờ đã nổi lên mặt nước.

Lúc mới ra khỏi nước, đôi mắt gặp sáng, nước mắt liền rơi xuống. Ta dập

dềnh trên ngàn ngàn sóng xanh, trong mắt nước mắt cứ lần lượt từng giọt
từng giọt đua nhau trào ra, rất nhanh liền rơi vào Đông Hải, không thấy dấu
vết. Cũng như những cảnh vật xưa cũ ngày trước, mấy ngàn năm tương
giao ấm áp, một khi đoạn tuyệt, trong nhất thời chính là không còn nhớ tới
nữa.

Trên đỉnh đầu có kẻ vui vẻ khi người khác gặp họa: “Ca ca, tiểu ngốc

điểu này đại khái là ở trên sóng Đông Hải khá lâu, nổi lên liền dùng lực
tống nước trong mắt ra ngoài.”

Ta ngẩng đầu lên, nheo nheo mắt nhìn, đáp mây đứng giữa không trung

chính là Đồng Sa điện hạ cùng Thiên giới Lăng Xương thái tử. Vội vàng
đem nước trên mặt lau sạch.

Đồng Sa điện hạ hạ thấp đám mây, chậc chậc than thở nói: “Lần trước

thấy tiểu ngốc điểu này còn giương nanh múa vuốt, lần này sao lại giống
như lâm vào cảnh khốn cùng bị người khi dễ thế này?”

Ta hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tiếc là trong mắt cạn khô, hoàn toàn

không chút khí thế, chỉ tổ chọc hắn một phen cười to, lộ ra hàm răng trắng
bóng: “Ca ca, huynh cứ tâm tâm niệm niệm muốn đem tiểu ngốc điểu này
lên Thiên đình, có được ý chỉ liền muốn hướng Đông Hải đòi người, vừa
vặn bản thân nàng ra khỏi Đông Hải, cũng giảm bớt phiền toái.” Nói rồi
bước lên nắm cổ áo ta, ném lên đám mây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.