LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 285

vui mừng.

Bốn trăm năm ngờ vực cảm thương, tại giờ khắc này đều được giải tỏa.

Trước đây ta từng nghĩ tới gặp lại dì, nhất định có rất nhiều oán giận muốn
thốt ra, sau đó ở thành San Hô nghe được lời kể của Giao Vương, lại cảm
thấy gặp lại chi bằng không gặp. Đến hôm nay người đứng trước mặt ta, vẻ
mặt mệt mỏi, trong lòng ta sóng lớn cuồn cuộn, nhịn không được thăm hỏi:
“Thanh Loan thấy sắc mặt dì tái nhợt, giống như bị thương nặng, lẽ nào núi
Đan Huyệt có ngoại địch thâm nhập quấy phá?”

Nét mặt dì lưỡng lự, Thái tử điện đã có chút không nhịn được, nói:

“Thanh Loan và Đại thủ lĩnh đã lâu không gặp, chi bằng đến sau? Bổn điện
hạ đến phòng công chúa bàn luận kỳ nghệ trước?”

Giờ phút này trong lòng ta rối như tơ vò, nào có tâm tình lại cố kỵ lễ tiết,

khua khua tay về hướng Thái tử điện hạ, thuận miệng nói: “Điện hạ xin đi
trước, Thanh Loan cùng dì nói chuyện, sau đó sẽ tới.”

Dì khẽ nhíu mày rất khó thấy được, ta chỉ tưởng dì có nhiều bất mãn đối

với vị con rể dung mạo sáng láng này, cũng không mấy để tâm, chỉ bồi
người cùng nhau đến tẩm điện.

Có tiên nga tiến đến mang trà bánh, lại không chút tiếng động lui xuống.

Cũng không biết dì nhớ ra điều gì, sắc mặt bỗng trầm xuống, lạnh lùng nói:
“Thanh Loan quỳ xuống.”

Dì công chính vô tư, núi Đan Huyệt chúng điểu tộc mọi người đều tin

tưởng người. Ta thấy sắc mặt dì không tốt, vẫn thành thành thật thật quỳ
xuống, dì đã thở hồng hộc chỉ vào ta nói: “Thanh nhi, hôm nay con quỳ ở
đây, nói thật cho ta. Con và Thái tử điện hạ…cùng Thái tử điện hạ lẽ nào có
tư tình?”

Ta sợ đến nhảy dựng, ánh mắt dì thật sự lợi hại, ta chẳng qua không tuân

tôn ti, buột miệng một câu đã để dì nhìn ra sơ hở. Lúc ở ngoài điện người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.