LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 480

Có đôi khi văn thành võ tướng đến tấu trình chính sự, ta từng muốn tránh

đi nhưng bị phụ thân kéo lại ngồi trên tháp thượng: “Công chúa chính là
người thừa kế duy nhất của Tu La Vương ta, không cần phải kiêng kị.”

Mấy văn thần võ tướng này đã cùng phụ thân chinh chiến sát phạt, lại đối

với người hết mực cung kính, nghe thấy lời này cũng chưa từng phản bác
một câu.

Những ngày vui vẻ cứ thế trôi qua, nhất là khi có phụ thân bên cạnh.

Nhưng ta xa Nhạc Kha đã nhiều ngày, cũng không biết hắn một thân một
mình trên Thiên giới có thể cứu thoát mẫu thân hay chưa, hay là, gặp gỡ
Thiên đế?

Sau khi ta đến thành Tu La được nửa tháng, Bà Nhã Nhĩ cũng gió bụi

mệt mỏi về đến. Vừa về tới đã trêu chọc ta: “Thuộc hạ phụng mệnh đến bảo
hộ công chúa, nào ngờ công chúa đã tự mình lén lút trốn đi rồi. Thiên giới
Thái tử lúc quay trở lại Thiên cung, cái mũi suýt chút nữa tức giận đến méo
xệch. Nhưng xét thấy thuộc hạ chính là thị nữ của Thanh Khâu Quốc chủ,
cuối cùng cho Thuộc hạ về lại Thanh Khâu.”

Ta tưởng tượng ra bộ dạng tâm cao khí ngạo của Lăng Xương khi tức

giận đến độ giậm chân, trong lòng cực kỳ khoái chí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.