LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 526

Ta vội vàng đưa tay giữa lấy ống tay áo của hắn, ngăn cản nói: “Hùng

Lực tướng quân chậm đã, địa hình nơi này ngươi không quen thuộc, vẫn
nên theo ta đi đi. Từ nhỏ ta đã lớn lên ở nơi này, nhắm mắt lại cũng có thể
mò được đường đi, đám mây mù này cũng không thể ngăn trở ta.”

Tiểu Hỉ Thước hóa thành hình người, là một tiểu nha đầu khoảng mười

bốn mười lăm tuổi, áo trắng váy đen, dáng vẻ sợ sệt nhút nhát, đôi mắt ươn
ướt, đúng là tật xấu khó bỏ, bỗng nhiên lại chảy nước mắt, lúc này nhìn
thấy ta và Hùng Lực tranh chấp, uất ức không tan, lại nhẹ nhàng khóc nức
nở nói: “Công chúa và tướng quân không nên vì tiểu nữ tử mà tranh chấp
như vậy, đều là lỗi của tiểu nữ.”

Nữ tử Tu La đều là dạng lanh lẹ, hiến khi rơi lệ. Hai mắt Hùng Lực mở

to, ta lại kéo kéo ống tay áo hắn, sợ hắn lại nói ra câu nào đó không xuôi tai
chọc tiểu Hỉ Thước này càng khóc lớn hơn. Thấy hắn kiềm chế tính tình, ta
liền khuyên nhủ tiểu nha đầu: “Tiểu Thước nhi đừng khóc, đều là lỗi của
Bổn Tiên, Bổn Tiên không nên ngồi trên đụn mây xem náo nhiệt, không
nên bất cẩn dùng hột trái cây ném trúng cầu Hỉ Thước.”

Nàng ta nghe xong lời này thì càng khóc lóc thảm thiết. Mặc dù lòng ta

có chút áy náy, nhưng không chịu nổi tiếng gào khóc dữ dội của nàng ta, sợ
sẽ dẫn dụ đám lính Điểu Tộc tuần núi đến, lòng ta đành hạ quyết tâm hơi
độc ác, niệm thuật định thân giữ nàng ta đứng yên tại chỗ.

Tiếng khóc bỗng nhiên dừng lại. Khoảng gian mày Hùng Lực tràn đầy ý

cười, thở dài: “Vương thượng nói công chúa rất tinh nghịch, lời ấy quả
nhiên không sai.”

Ta ngoáy ngoáy lỗ tai, một là không làm, nếu đã làm thì làm cho trót, dứt

khoát biến tiểu Hỉ Thước thành trái cây, nhét vào trong tay áo rồi vui vẻ
nói: “Như vầy thì ổn rồi, nếu cứ khóc nữa thì lỗ tai bổn Tiên cũng không
bảo toàn nổi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.