LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 789

sự có chút ăn không tiêu. Yến tiệc được một nửa, ta liền mượn cớ thân thể
khó chịu, dẫn theo Phương Trọng rời đi.

Phương Trọng thấy ta tâm tình không tốt, một đường không nói tiếng

nào, đến khi tới bên sườn điện, trong khung cảnh cả điện tĩnh mịch vắng
lặng vang lên tiếng khóc trầm thấp. Tư Hoàng Điện ban đêm trước giờ ít
người vắng tiếng, đột ngột nghe thấy, lại thêm bổn tiên mấy ngày trước còn
mới trở về từ U Minh Giới, tóc gáy toàn thân dựng đứng, đột ngột quay đầu
níu chặt cánh tay Phương Trọng, lắp ba lắp bắp, lời nói cũng có chút nói
không tròn câu: “Không…Không phải là oán hồn đuổi tới chứ?” Nhớ tới
nữ quỷ treo cổ nơi Vong Xuyên Hà, ta nhịn không được liền run rẩy.

Nàng ấy “phì” một tiếng bật cười: “Điện hạ nhát gan đến vậy sao? Với

pháp lực của người, lẽ nào ngay đến một du hồn cũng không thu thập được,
Phương Trọng không tin!”Lại nhíu mi buồn bực nói: “Không biết là nô tỳ
nào, thật quá vô lễ, dám ở trong Tư Hoàng Điện than khóc, nếu để Vương
biết được, sợ là sẽ bị phạt nặng!”

Ta bị nàng nhanh tay nhanh chân dẫn vào chính điện, nhưng thấy phía

bên trái, nơi phụ thân ngày thường vẫn đặt di vật của mẫu thân có một
người đang rạp thấp mình xuống, dưới ánh sáng minh châu nhấp nháy, tay
ôm một bộ y phục cũ của mẫu thân, bờ vai run run, khóc đến thương tâm.

Phương Trọng đè thấp giọng hô: “Nô tỳ to gan không muốn sống nữa

rồi, di vật của Vương phi ngươi cũng dám động vào?”

Người đang quỳ rạp đó quay đầu lại, chính là Hồng Oanh, đôi mắt khóc

đến đỏ ửng, bị Phương Trọng quát thì sợ đến tiếng khóc cũng ngừng bặt,
ngây ngẩn nhìn hai người chúng ta, vật nàng đang ôm trong tay chính là
một bộ y phục cũ của mẫu thân, chỉ là trên bề mặt sớm đã bị nước mắt làm
ướt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.