LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 967

Không lâu trước đó có binh sĩ Tu La đến bẩm báo, gần trăm năm nay,

thỉnh thoảng có người đứng từ xa chăm chú nhìn thành Tu La, dựa theo
dáng người trang phục kia, có lẽ là Giao Vương Ly Quang, nhưng không
chờ bọn họ tới gần thì người ấy đã mất bóng dáng. Tưởng tượng bóng dáng
yên lặng nhìn chăm chú của người ấy, trong lòng hắn cảm thấy mình quá
may mắn, may mắn là ngốc điểu này lựa chọn hắn nên người từ phía xa
nhìn chăm chú mới không phải là hắn.

Nhanh nhẹn bước tới, hắn ngồi xuống, nhẹ ôm ngốc điểu đang ngủ say

vào lòng, dường như cảm nhận được mùi hương thạch quỳnh hoa quen
thuộc, nàng cọ cọ lồng ngực hắn, tìm một vị trí thoải mái, mơ mơ hồ hồ
hỏi: “Trở về rồi à?” Căn bản không cần câu trả lời của hắn, nàng chôn mặt
trong lòng hắn, lại ngủ thật say.

Tim hắn chưa bao giờ có cảm giác an bình tốt đẹp đến thế.

Nguyện ý cưng chìu nàng, dung túng nàng, mặc nàng đánh mà không

đánh lại, nguyện ý nâng nàng trong lòng bàn tay, nguyện ý thay nàng làm
hết trách nhiệm đối với dân chúng một thành mà không hề có một câu oán
hận, nguyện ý cả đời này che chở nàng trong lồng ngực của hắn, không để
cho nàng lại chịu mưa gánh gió, bị người ta làm nhục, không để cho lòng
nàng tràn đầy đau khổ hoảng sợ, không chỗ dựa vào.

Thì ra, trên trời dưới đất, ngàn vạn năm, thứ hắn muốn chẳng qua là nụ

cười không hề lo lắng đề phòng của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.