LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 970

Thanh Loan thờ ơ thổi khí, mở lòng bàn tay ra, nửa trái Vân Quả nàng

vừa mới cắn một nửa từ từ biến lớn trong lòng bàn tay, nhảy khỏi lòng bàn
tay nàng, nhe răng gầm gừ với tiểu nha đầu, tiểu nha đầu nhảy dựng lên,
quăng mất đống thức ăn đặt trên làn váy, dáng vẻ sắp khóc chỉ vào con vật
kia: “Mẫu thân, đây là Tuyết Lang… Là Tuyết Lang đó…”

Năm ngón tay của Thanh Loan vươn dài ra, túm lấy cổ Tuyết Lang, kéo

qua cắn cổ nó, Tuyết Lang kia dần dần co rút lại, biến trở về thành nửa trái
Vân Quả.

Lần sau Dự Diên trở về, lại ngồi ở trên thảm, xì xào lẩm nhẩm…

Thanh Loan không hề để tâm lắng nghe, đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ

nhắn trắng mịn của tiểu nha đầu, xoa xoa nựng nựng hai má, còn không
thỏa nguyện dứt khoát vừa hôn vừa véo, tiểu nha đầu đang nói đến hứng
khởi, thấy mẫu thân chẳng những vụng về, không biết thế giới bên ngoài,
hơn nữa còn giở trò với mình, véo cái mặt tròn của mình đau nhức, lập tức
đôi mắt long lanh ngập nước.

Thanh Loan thấy lần này con bé có dáng vẻ muốn khóc mà chưa khóc thì

trong lòng ngứa ngáy, ôm lấy cái mặt béo tròn của con bé cắn một cái, chỉ
nghe một tiếng khóc cực kỳ thê lương kinh thiên động địa của tiểu nha đầu.

Nàng chột dạ liếc nhìn xung quanh, lúc này nhạc phụ Nhiếp Phần lẫn

hiền tế Nhạc Kha đều không có ở đây, nàng cực kỳ yên tâm, cảm thấy mỹ
mãn lại thưởng thức dáng vẻ khóc lóc của con gái, sau đó kéo con gái vào
trong lòng, dụ dỗ lừa gạt nói: “Mẫu thân cho con một đám Thải Phượng
nhỏ để con chơi nha?”

Dự Diên đang khóc, muốn giận cũng không giận nữa, nhưng vẫn còn

nghẹn ngào nói ra yêu cầu trọng điểm: “Mười con Thải Phượng nhỏ ca hát
cho con nghe.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.