LỚP HỌC CUỐI CÙNG - Trang 122

đeo nơ, một ít tóc lòa xòa trước trán.
“Đó là ta đấy! Một người bạn đã tạc hình ta cách đây 30 năm. Tên ông ta là
Norman. Chúng ta đã từng thân thiết nhau một thời gian dài, từng rủ nhau
đi bơi, đón xe lên New York. Ông đã dắt ta về nhà mình ở Cambridge và
tạc tượng ta ở dưới tầng hầm. Phải mất hàng tháng mới làm xong, nhưng
ông vẫn muốn chỉnh sửa cho nó thật hoàn thiện".
Tôi dòm kỹ gương mặt trong tượng. Thầy Morrie nằm co ro trong chăn thật
khác xa thầy Morrie mạnh khỏe, trẻ trung, đang nhìn đăm đăm thầy trò
chúng tôi. Ngay cả bức tượng cũng có ánh mắt ngông nghênh. Tôi nghĩ
người bạn tác giả của thầy có lẽ cũng có ý đồ triết lý gì đây.
"Hừ, phần sau của câu thuyền thật buồn. Norman và vợ chuyển tới
Chicago. Sau đó, cô Charlotte, vợ thầy phải nằm viện qua một cuộc giải
phẫu khá nặng. Hai vợ chồng Norman không hề liên lạc gì cả. Cô Charlotte
và ta cảm thấy bị tổn thương vì không bao giờ họ gọi hỏi thăm xem cô có
mạnh không. Thế là chúng ta cắt đứt quan hệ".
"Vài năm sau ta gặp lại Norman vài bận và anh ta luôn cố làm lành. Nhưng
ta nhất quyết không chịu! Ta không thông lời phân bua của anh ta. Vì quá
kiêu ngạo nên ta đã phủi bỏ tình bạn.”
Thầy nghẹn ngào:
"Mitch à, cách đây... vài năm... Norman đã chết vì bệnh ung thư. Ta rất
buồn. Ta không bao giờ trông thấy ông ta nữa. Ta đã không tha thứ. Bây
giờ điều đó đang làm ta đau đớn, chua xót lắm".
Thầy khóc thầm lặng. Và vì đầu thầy gục xuống nên nước mắt lăn vòng qua
má trước khi chảy vào miệng thầy.
"Con xin lỗi" - Tôi lặng người.
"Không nên thế. Nước mắt làm ta nguôi ngoai, không có gì phải xấu hổ
cả".
Tôi cắm cúi xoa đôi chân tê dại của thầy - mặc thầy than khóc những hoài
niệm.
"Chúng ta không chỉ cần tha thứ cho người khác, mà chúng ta còn cần phải
tha thứ cho chính mình, Mitch à " .
"Thưa thầy, tha thứ cho chính mình ư?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.