LỚP HỌC CUỐI CÙNG - Trang 140

Mitch Albom

Lớp học cuối cùng

Biên dịch: HƯƠNG PHONG

HỒI KẾT

Đôi lúc tôi nhìn lại con người mình trước lúc gặp thầy Morrie. Tôi muốn
nói chuyện với con người đó. Tôi muốn báo cho hắn biết điều gì cần nhìn
nhận, lỗi lầm nào cần tránh. Tôi muốn bắt hắn phải rộng lượng, phóng
khoáng hơn nữa. Tôi muốn khuyên răn hắn hãy làm ngơ trước những cám
dỗ của các chương trình quảng cáo, thay vào đó, hãy quan tâm chú ý lắng
nghe những người yêu thương nói chuyện như thể họ đang nói lần cuối
cùng.

Hầu như lúc nào tôi cũng muốn đốc thúc hắn phải chạy ra phi trường, bay
đến thăm ông già dịu dàng ở West Newton, Massachusetts - lúc này hay lúc
khác, trước khi ông ta bị ốm hay không còn khả năng khiêu vũ.

Tôi biết mình không thể làm điều này. Không ai có thể quay ngược lại
những gì mình đã làm hay sống lại cuộc đời mình đã sống. Nhưng nếu như
giáo sư Morrie Schwartz có dạy tôi bất cú điều gì thì điều đó phải là: không
bao giờ là "quá trễ" cho bất cứ điều gì trong đời. Thầy đã thay đổi cho mãi
đến ngày nhắm mắt xuôi tay.

Không lâu sau khi thầy Morrie mất, tôi tới thăm em trai mình ở Tây Ban
Nha. Chúng tôi nói chuyện rất lâu. Tôi tỏ ý rất tôn trọng khoảng cách của
hai anh em và muốn giữ liên lạc - như hiện tại chứ không như trong quá
khứ - để có em trong đời.
"Em là em trai duy nhất của anh. Anh không muốn mất em. Anh yêu quý
em".
Trước đây tôi chưa bao giờ nói với em những lời mặn nồng như thế
Vài ngày sau, máy fax của tôi nhận được một bức điện. Đó là mẩu giấy viết
tay nghuệch ngoạc, đầy lỗi chính tả, tất cả đều là chữ in - kiểu chữ viết cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.