LỚP HỌC CUỐI CÙNG - Trang 27

Mitch Albom

Lớp học cuối cùng

Biên dịch: HƯƠNG PHONG

ĐỊNH HUỚNG

Một tay tôi quay vô lăng điều khiển xe hơi quẹo sang phố có ngôi nhà của
thầy Morrie ở West Newton, tay còn lại cầm ly cà phê, đầu ngoẹo xuống
vai giữ chiếc điện thoại di động. Tôi đang thảo luận với người chủ nhiệm
về chương trình truyền hình chúng tôi đang thực hiện. Mắt tôi hết liếc nhìn
mặt số chiếc đồng hồ điện tử đeo tay - chuyến bay khứ hồi của tôi sẽ cất
cánh sau vài giờ nữa - lại dòm chừng số hòm thư dựng bên con đường cao
tốc ba làn xe. Tóm lại tôi làm tới năm việc cùng một lúc.
"Quay lại băng coi nào!", tôi nói với người chủ nhiệm chương trình qua
điện thoại. "Cho nghe lại đoạn đó lần nữa đi".
"Được" ông ta trả lời. "Chờ chút nhé”
Đột nhiên ngôi nhà cần tìm xuất hiện như tù dưới đất chui lên. Tôi đạp
thắng gấp. Ly cà phê sóng sánh, rớt vài giọt lên đùi. Xe vừa dừng lại, đập
vào mắt tôi là bóng một cây gỗ thích Nhật Bản lớn và ba người ngồi gần
đường rẽ vào nhà. Một cô gái, một người phụ nữ đã luống tuổi bên cạnh
một ông già nhỏ thó ngồi trong chiếc xe lăn.
Thầy Morrie.
Thoáng thấy bóng thầy, người tôi tê cứng.
"Alô?", tiếng người chủ nhiệm vang lên trong tai tôi "Cậu sao im lặng
thế...?"
Đã 16 năm tôi không gặp lại nay tóc thầy đã thưa hơn, gần như bạc trắng.
Khuôn mặt hốc hác. Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình chưa sẵn sàng cho cuộc
đoàn viên này. Tôi chỉ mong thầy đừng nhận ra sự có mặt của tôi để tôi có
thể lái xe qua khu này thêm vài vòng vừa tranh thủ hoàn tất công việc dở
dang, vừa chuẩn bị tâm lý cho cuộc gặp gỡ. Thế nhưng thầy Morrie đang
mỉm cười nhìn chiếc xe hơi như chờ tôi xuất hiện.
"Này”, lại tiếng của người chủ nhiệm chương trình. "Cậu có đó không
đấy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.