Mitch Albom
Lớp học cuối cùng
Biên dịch: HƯƠNG PHONG
TUẦN THỨ TƯ
CHÚNG TÔI BÀN VỀ CÁI CHẾT
"Chúng ta bắt đầu như thế này", thầy Morrie nói. "Mọi người đều biết rằng
mình sẽ phải chết nhưng chẳng ai chịu tin".
Hôm nay xem ra thầy có vẻ đặc biệt hưng phấn với công việc. Cái chết là
đề tài đầu tiên trong danh sách tôi đưa cho thầy. Trước khi tôi tới, thầy đã
nguệch ngoạc một vài ý tưởng lên một mẩu giấy trắng, ý chừng sợ quên
mất chúng. Không ai ngoài thầy có thể đoán được nghĩa của những dòng
chữ run rẩy. Qua cánh cửa sổ, tôi nhìn thấy bờ rào xanh mướt lá cây và
nghe thấy tiếng lũ trẻ hò la trên hè phố. Chỉ còn một tuần nữa, kỳ nghỉ hè
tự do sẽ chấm dứt và chúng sẽ phải tới trường.
Ở Detroit, đã xuất hiện những cuộc biểu tình lớn do các công đoàn tổ chúc
vào các ngày nghỉ cuối tuần nhằm bày tỏ tình đoàn kết với những người bãi
công chống lại giới chủ. Trên máy bay, tôi đọc được tin một người phụ nữ
đang tâm cầm súng bắn chết chồng và hai con trong lúc họ đang ngủ say,
lấy cớ bảo vệ những người thân khỏi "những kẻ xấu xa". Còn Ở California,
các luật sư của O.J. Simpson đã trở nên những ngôi sao sau khi cứu thân
chủ của mình thoát khỏi ghế điện.
Trong nhà thầy Morrie, lại thêm một ngày quý giá. Thầy trò chúng tôi ngồi
bên nhau. Cách vài bước là một vật mới xuất hiện: chiếc máy thở ôxy nhỏ
chỉ cao tới đầu gối. Vào những đêm khó thở, thầy Morrie gắn vào hai lỗ
mũi một cái chụp nối với ống nhựa dài như vòi voi. Tôi ghét thậm tệ cảnh
đó nên cố lảng tránh không để chiếc máy lọt vào tầm mắt trong lúc nói
chuyện với thầy.
"Chúng ta bắt đầu như thế này", thầy Morrie nhắc lại. "Mọi người đều biết
rằng mình sẽ phải chết nhưng chẳng ai chịu tin điều này. Nếu tin, người ta
đã hành động khác đi rồi".
"Thế có nghĩa là chúng ta đang tự lừa phỉnh bản thân?", tôi hỏi.