LỚP HỌC CUỐI CÙNG - Trang 65

"Lúc đó thầy bao nhiêu tuổi, thưa thầy?"
"Khoảng 60."
"Ồ! Vậy thầy là người lạc quan quá".
"Dĩ nhiên. Ta đã nói là không ai tin rằng mình sẽ phải chết kia mà".
"Ai cũng biết thần chết sẽ đón người khác đi", tôi nói. "Vậy thì tại sao
người ta lại không chịu hiểu rằng sẽ có ngày tới lượt mình?"
"Bởi vì đa số chúng ta đều đi loanh quanh như những kẻ mộng du. Chúng
ta không nhận biết thế giới đầy đủ vì chúng ta nửa thức nửa ngủ, máy móc
làm những việc mà chúng ta lầm lẫn là những việc cần làm".
"Và việc đối mặt với cái chết đã thay đổi tất cả?"
"Phải. Lúc đó, người ta sẽ vứt bỏ những trò phù phiếm mà trước nay họ vẫn
coi là thiết yếu. Khi hiểu rằng mình sẽ phải chết, con mắt sẽ nhìn sự vật
theo cách khác."
Thầy thở dài: "Lúc học được cách chết cũng là lúc học được cách sống."
Hai bàn tay run như lên cơn sốt mỗi khi thầy muốn cử động chúng. Cặp
kiếng treo lủng lẳng dưới cổ. Mỗi khi thầy gượng đặt chúng lên sống mũi,
hai gọng kiếng trượt lên trượt xuống bên hai thái dương không chịu lọt ra
sau hai vành tai. Tôi nghiêng người giúp thầy sửa lại vị trí cặp kiếng.
"Cảm ơn con", thầy Morrie thì thầm. Ông mỉm cười khi bàn tay tôi sượt
qua trán ông. Một cú va chạm thật khẽ với da thịt con người cũng đem lại
niềm hạnh phúc.
"Mitch, con nghe ta đấy chứ?"
"Dĩ nhiên, thưa thầy".
“Có lẽ con chưa học được cách chết."
"Tại sao?"
“Sự thật là thế, Mitch. Nếu con biết lắng nghe chú chim đậu trên vai, nếu
con chấp nhận rằng một ngày kia con sẽ chết, chết bất kỳ lúc nào, thì con
đã không là người đầy tham vọng như hiện nay."
Tôi nhe răng cười trừ.
"Những thứ tiêu tốn thời giờ của con và tất cả những công việc con làm
xem ra không quan trọng lắm như con tưởng. Đáng ra con nên dành thời
gian cho những chuyện tâm linh".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.