LỚP HỌC CUỐI CÙNG - Trang 66

"Tâm linh ư?"
"Con ghét từ đó lắm phải không? "Tâm linh"! Chắc con nghĩ nó là một thứ
gì đó quá mong manh, tế nhị?"
"Vâng". Tôi đáp.
Thầy Morrie cố nháy mắt nhưng không thành. Tôi không nhịn được bèn
phá ra cười.
"Mitch", thầy vừa cười theo vừa nói. "Mặc dù ta không hiểu ý nghĩa đích
thực của thuật ngữ mở rộng tâm hồn, nhưng ta biết chắc rằng chúng ta sống
thiếu một cái gì đó. Chúng ta bị vật chất lôi kéo quá nhiều nhưng chúng
không làm cho chúng ta cảm thấy thoả mãn. Trong lúc đó chúng ta lại nhìn
nhận tình yêu thương và cả nhân loại quanh ta như những thứ gì đó tồn tại
một cách hiển nhiên, không đáng quan tâm".
Thầy Morrie hất đầu về phía khung cửa sổ chói ánh sáng mặt trời. "Con
thấy không? Bất cứ lúc nào con cũng có thể bước ra ngoài trời. Con đủ súc
chạy vòng quanh khu phố cho tới mệt lử nhưng ta thì không. Ta không thể
bước ra ngoài, ta không chạy được. Ta không thể ra khỏi nhà mà không sợ
bị nhiễm bệnh. Nhưng con có biết không? Chính ta là người hiểu giá trị của
cái cửa sổ kia hơn con!".
Hiểu hơn?
"Phải. Ta nhìn qua cửa sổ mỗi ngày. Ta biết mọi sự thay đổi của cây cối
quanh nhà. Ta biết bữa nay gió thổi mạnh hay yếu. Dường như thời gian
đang diễu qua ngay trước mặt ta, sau khung cửa kia. Vì ta biết rằng quỹ
thời gian của ta sắp hết nên ta nhìn thế giới như thể lần đầu tiên trong đời ta
được nhìn thấy nó".
Thầy chợt ngưng và trong một thoáng cả hai chúng tôi bất giác đưa mắt
nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ. Tôi cố gắng nhìn ra những gì mà thầy Morrie đã
nhìn thấy. Tôi ráng hình dung ra thời gian, bốn mùa và cả cuộc đời tôi
chậm chạp trôi qua, hệt như trong một cảnh phim quay chậm.
"Liệu có phải là ngày hôm nay không, chú chim nhỏ?”, thầy Morrie khẽ
hỏi. "Hôm nay chăng?"

Sau những lần xuất hiện tiếp theo trong chương trình Câu chuyện hàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.