LỘT XÁC ĐỂ TRỞ THÀNH NHÀ ĐẦU TƯ GIÁ TRỊ - Trang 146

thông tin cũng thế. Tôi bắt đầu tự hỏi, “Liệu đây có phải là cách tối ưu để sử
dụng khả năng chú ý của tôi?” Nếu tôi chỉ có một lượng ý chí giới hạn, tôi sẽ phí
bao nhiêu để cố cưỡng lại sự thèm thuồng được nhấm nháp thêm một miếng rồi
lại một miếng loại kẹo ngọt thông tin này? Trong khủng hoảng tài chính, tôi càng
thấy rõ hơn bao giờ hết cơn nghiện Bloomberg nguy hại đến thế nào. Những đợt
ném bom tin xấu đã kích phát xu hướng phi lý trí của tôi, vào lúc điều tôi cần
nhất là dẹp bỏ những phiền nhiễu để tập trung vào sức khỏe dài hạn của danh
mục đầu tư. Cuối cùng tôi chọn cắt cơn ngay. Vào cuối 2008 và đầu 2009, khi thị
trường tê liệt, tôi tắt hẳn máy này suốt nhiều ngày. Một mẹo khác tôi đã dùng để
ngăn cách tôi với Bloomberg là không còn đăng ký tài khoản cá nhân, mặc dù
chúng tôi vẫn có tài khoản công ty. Tôi cũng đổi chế độ màu trên màn hình chính
sao cho mờ nhạt và nhàm chán, để làm giảm nguy cơ những màu sắc bắt mắt ấy
khiến bộ não phi lý trí của tôi làm những điều không cần thiết.

Khi thiết kế văn phòng ở Zurich, tôi phải lần nữa quyết định cách đối phó

với cơn đau đầu mang tên Bloomberg Terminal. Đến giờ, tôi đã quá quen với
dịch vụ này. Về mặt tâm lý, không xài nó nữa là một trải nghiệm rất đau đớn. Tôi
cũng biết rằng có đôi lúc, nó rất có ích. Nhưng tôi cũng cảnh giác không kém với
sự thực rằng, với tôi, nó đem lại nhiều hậu quả hơn là kết quả. Vậy nên tôi nghĩ ra
một biện pháp thỏa hiệp không lấy gì làm dễ dàng. Tôi để máy có phần mẽm
Bloomberg Terminal ở trên chiếc bàn tùy chỉnh chiều cao của tôi trong phòng bận
rộn. Chiều cao của bàn có thể thay đổi để tôi phải đứng làm việc, đồng nghĩa với
việc giảm được nguy cơ tôi dán mắt vào máy nhiều giờ liền, hao tốn thời gian
không cần thiết. Hiện nay, tôi thường chẳng bật màn hình lên suốt nhiều tuần
liền. Nhưng, nó vẫn ở đó phòng khi cần thiết - như một phiên bản đắt tiền của
chiếc gối ôm của trẻ em, một vật giúp trẻ an tâm khi ở bên.

Dĩ nhiên, phần não lý trí của tôi bảo rằng tôi phải dẹp hoàn toàn máy

Bloomberg đi. Ai mà lại trả hơn 20.000 đô la mỗi năm để rước về một thứ gây
phân tâm trong khi có thể dễ dàng làm việc mà không cần đến nó cơ chứ? Nhưng
tôi chấp nhận khiếm khuyết này của mình. Thay vì giả vờ làm người lý trí hoàn
hảo, tôi thấy sống thật với bản chất phi lý trí của mình lại có ích hơn. Chí ít là tôi
có thể áp dụng các biện pháp thực dụng giúp tôi kiểm soát phần phi lý trí của
mình. Có lẽ, đây là điều tốt nhất mà mỗi người chúng ta có thể làm. •

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.