LỘT XÁC ĐỂ TRỞ THÀNH NHÀ ĐẦU TƯ GIÁ TRỊ - Trang 204

gì vượt qua nổi của tình bạn - đó là ý thức được khi chúng ta liên minh với nhau
vì mục đích tốt, chúng ta sẽ tạo nên một khối lớn mạnh hơn tổng các thành phần.
Như Mohnish thường nhắc một lời cách ngôn mà Ronald Reagan yêu thích,
“không có giới hạn cho những gì bạn có thể làm được nếu bạn không màng đến
việc ai sẽ được ghi công cho điều đó”. Tôi có thể đòi hỏi gì thêm ở một người
bạn thế này?

Hy vọng tôi có thể làm sáng tỏ hơn vấn đề này vì gần như nó là điểm quan

trọng nhất trong quyển sách này - mặc dù với bạn, có thể nó đã quá rõ ràng rồi.
Không có gì, hoàn toàn không có gì quan trọng bằng việc kéo những người thích
hợp vào cuộc đời bạn. Họ sẽ dạy bạn mọi điều bạn cần phải biết.

Nhiều không kể xiết, mối quan hệ với Mohnish là một hành trình giáo dục

đầy tính khai sáng với tôi. Ví dụ, trong hơn 10 năm qua, hết lần này đến lẳn khác
tôi đã chứng kiến ông tìm xem mình có thể làm gì cho người khác hay không,
chứ không phải chiểu ngược lại. Mohnish chưa bao giờ ngồi lại với tôi để giải
thích suy nghĩ đằng sau hành động này. Tôi đơn giản chỉ là chứng kiến cách ông
ấy hành xử với tôi và với những người khác, và tôi cố hết sức để học hỏi từ ông.
Tôi chứng kiến ông trước hết tập trung tạo nên một mối quan hệ thực sự rồi luôn
tìm cách để cho đi, chứ không phải nhận lại. Mohnish chẳng phải loại người thúc
ép người khác. Dường như ông ấy đơn giản chỉ là hỏi mình, “Có điều gì mình có
thể làm cho họ nhỉ?” Đôi khi sự giúp đỡ này là một lời nói tử tế hay một lời
khuyên; đôi khi là một lời đề bạt đến với một ai đó; đôi khi là một quyển sách
ông ấy gửi làm quà như một cách bày tỏ điều Mohnish nghĩ về người ấy.

Bằng cách hành xử như thế, tôi có thể thấy rằng Mohnish đã tạo nên một

mạng lưới không thể hình dung về quy mô, bao gồm những người chúc phúc cho
ông ấy và sẵn lòng tìm cách để giúp đỡ cũng như cảm ơn để đáp lại sự tử tế mà
ông đã dành cho họ. Đây là hiệu quả mạnh vô cùng của việc tích lũy những hành
động tốt khi bạn chọn làm người cho đi, chứ ko phải kẻ vơ vét. Và như ông ấy đã
dạy tôi, nghịch lý của hành động này là bạn nhận được nhiều vô kể từ cuộc đời
khi bạn cho đi nhiều hơn nhận lại. Có một điều khá mỉa mai ở đây: khi tập trung
giúp đỡ người khác, rốt cuộc bạn đang giúp chính mình. Với một số người, điều
này không hề dễ hiểu. Họ hành xử như thể cuộc đời là một cuộc chơi có tổng
bằng không (zero sum game), trong cuộc chơi này, người cho đi sẽ trở nên nghèo
khó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.