-
Trời ơi! Cay xé họng. Liên kêu lên rồi hít hà thật to.
Lan cười ngất và nhìn chị chảy nước mắt để được cười thêm. Hôm nay hai
chị em ăn cơm với mắm sống, vì Liên thích thỉnh thoảng được cái gì gợi
nhớ thời thơ ấu của nàng ở tỉnh. Họ dùng ớt hiểm bởi cái cay yếu ớt của ớt
sừng trâu không đủ làm báng vị tanh của mắm sống.
Đây là lần đầu từ ngày ở lại với Định sau bữa ăn trong quán Đồng Quê, lần
đầu mà Lan dám nhìn ngay mặt chị. Nàng đã không sợ Liên bắt tội đã yêu
Định, nhưng ý muốn giấu giếm của Định cũng khiến nàng mặc cảm phần
nào.
Mà hễ khi con người bị mặc cảm thì họ nhột nhạt và cứ lo người khác thấy
cái gì khác lạ nơi họ, sợ sệt người khác, người khác đó là kẻ có quyền đối
với họ.
Chính vì thế mà rồi những chuyện kín đáo nhứt cũng không ai giấu được ai,
trừ phi kẻ muốn giấu là một tay thầy đóng kịch hoặc là một người có một
bộ thần kinh bằng thép.
Nếu Định không căn dặn đừng cho Liên biết là cô cậu yêu nhau chắc là
mười năm nữa, Liên cũng không hề nghi ngờ gì, bởi Lan tự nhiên được
trước mặt chị của nàng.
Liên đã thấy được rằng Lan hơi khác trước, ban đầu nàng chưa rõ là cái gì,
sau xét kỹ mới hay Lan tránh nhìn nàng, tránh bị nàng nhìn. Tự nhiên nàng
nghĩ ngay tới Định.
Nói "tự nhiên" là tự nhiên đối với Liên, chớ thật ra, không tự nhiên chút
nào, vì Lan có thể sợ sệt hay xấu hổ vì chuyện khác hay vì chuyện yêu