LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 224

đương đi nữa, thì sao lại với Định mới được chớ? Nàng đã chẳng đề nghị
Lan với Định và Định đã chẳng từ chối à?

Nhưng Liên thì cứ thấy rằng nàng nghĩ tới Định là tự nhiên. Sự tự nhiên
nầy do trực giác của nàng mách cho, mà cũng do ghen tương bóng gió và
vô lý chi phối nữa.

Thừa cái dịp độc nhứt mà hơn ba tuần lễ nay mới xảy ra một lần, Liên vội
chụp lấy nó ngay. Mắt nàng ướt mèm lệ cay ớt vậy mà nàng cũng cố nhìn
thẳng vào mắt em và đột ngột hỏi:

- Hổm nay em đi thăm anh Định, anh ấy có nhắc tới chị hay không?

Lan bối rối trông thấy và lâu lắm nàng mới đáp được, cố thẳng thắn:

- Có

- Anh ấy nói gì?

- Chỉ hỏi thăm sức khỏe của chị vậy thôi.

Liên không cần hỏi gì thêm mà cũng biết hết rồi. Nếu Lan xấu hổ với Định,
trốn hẳn luôn, thì nàng sẽ nín đi, không nhắc tới hắn. Hai điều đó phải đi
đôi với nhau.

Đằng nầy, Lan cũng đi thăm Định, mà không hề nói với nàng, nghĩ tới việc
mua quà biếu Định hay thêu tặng Định một mớ khăn, đem tặng hắn một
chiếc áo len thì vô lý quá.

Lan qua lại với người ơn của gia đình mà không thèm nói tới người ơn đó
trong gia đình thì chắc chắn là giữa cô cậu đã có gì với nhau rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.